Trên hành lang hoa lệ, Trần Tín nhìn thấy Trang Tuyết lại quấn lấy nói chuyện với anh cả, trực tiếp đứng qua chặn ở giữa hai người, nhìn anh cả: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Trần An gật đầu, cùng Trần Tín đến đại sảnh.
Trang Tuyết nhìn bộ dạng vội vàng của bọn họ, nhanh chóng đuổi theo, nhưng nhìn thấy vợ chồng Lăng Ngạo đang đứng ở trung ương đại sảnh đợi bọn họ, cô ta lại nhanh chóng quay người chạy về hành lang ẩn mình.
Tống Vĩnh Nhi thật sự là sắp cười ra tiếng rồi.
Chưa thấy nội gián nào ngốc như vậy, đây còn không phải là đang nói rõ rành rành với Tống Vĩnh Nhi rằng, Trang Tuyết đang nấp ở đó nghe trộm sao?
Tay siết chặt lại, Lăng Ngạo nhìn cô một cái với vẻ sâu xa, sau đó làm một động tác tay anh phải đi rồi.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười: “Đại thúc, anh đi bận đi, em ở nhà đợi anh!”
Anh gật đầu, để Trần Tín đẩy mình rời đi.
Ở cửa sau Tử Vi Cung, Trần Tín nhịn không được mà hỏi: “Hồi nãy sao cậu tư không trực tiếp nhắc nhở mợ chủ?”
Lăng Ngạo khẽ cười một cái, không nói gì.
Anh tin bé ngoan của anh nhất định có thể hiểu được ý tứ ban nãy của anh.
Trần An vào bếp giúp Khúc Thi Văn, trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại Tống Vĩnh Nhi, chiếc váy dài trắng bồng bềnh ở trong căn nhà màu xanh nước biển, cô giống như là một ánh mây tươi mới nhất.
“Mợ chủ.”
Trang Tuyết đột nhiên từ hàng lang đi tới, mỉm cười đi về phía cô.
Tống Vĩnh Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772132/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.