Lời của vợ chồng Tống Quốc Cường, vẫn còn văng vẳng bên tai. Thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ, Lăng Ngạo đột nhiên hiểu ra rồi. Không biết nhiều năm trôi qua như vậy, phu nhân Nguyệt Nha làm sao mà vượt qua được nỗi nhớ nhung đối với anh. Nghĩ đến hai mươi mấy năm nay ở Ninh Quốc, chuyện mà phu nhân Nguyệt Nha bôn ba nhiều nhất, chính là về việc học hành và nuôi dạy của trẻ em, anh không khỏi kiêu ngạo về bà. Nếu tuổi thơ bất hạnh của bản thân mình có thể đổi lấy sự thay đổi vận mệnh, và cả cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn của hàng ngàn đứa trẻ, vậy thì, anh cũng cảm thấy xứng đáng rồi. “Ba mẹ, hai người yên tâm đi, giống như ba mẹ đã nói, đời này cho dù không vì cái khác, chỉ riêng hai lần Vĩnh Nhi cứu con, con cũng không thể phụ lòng của cô ấy.” Nghe vậy, vợ chồng Tống Quốc Cường hoàn toàn yên tâm rồi. Qua một hồi, khi cửa phòng vệ sinh mở ra, đám người hướng mắt nhìn sang, Lưu Lan là người đầu tiên kinh ngạc thốt lên. “Ô ô! Trời ơi! Sao lại có bộ đồ đẹp như thế này?” Bà đi lên trước kéo lấy con gái đến trước mặt mọi người, muốn sờ vào bảo thạch trên bộ lễ phục, nhưng lại sợ sờ hư mất, vừa chậc chậc ca thán, vừa đi vòng vòng xung quanh con gái mình đến mấy vòng, nhịn không được mà nói: “Đẹp quá, bộ đồ này đẹp quá, thật sự là quá đẹp.” Mặt của Tống Vĩnh Nhi, trực tiếp tái xanh rồi. Lúc cô lấy bộ đồ ra trong phòng vệ sinh lúc nãy, đã phát hiện, bộ lễ phục này quá đẹp, không giống lễ phục đính hôn một chút nào, mà ngược lại càng giống với lễ phục kết hôn, hơn nữa, cô chưa bao giờ nhìn thấy ai xa xỉ như vậy, lại thêu tay nhiều đồ trang sức như vậy trên váy cưới của mình! Sau khi mặc vào, cô soi gương nhìn qua nhìn lại, chính mình cũng bị vẻ đẹp của mình làm choáng váng rồi. Chuẩn bị sẵn sàng để mọi người khen tới tận trời xong, cô mới mở cửa, nhưng sao vừa mở cửa, lại là cảnh tượng như vậy rồi? “Ò, ý của mẹ là, đồ đẹp, chỉ có đồ đẹp thôi đúng không?” Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, rõ ràng là không vui rồi. Tống Quốc Cường ha ha cười lớn: “Thật đúng là con nít, bộ đồ này đẹp, con cũng đẹp!” Khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi lúc này mới hơi dịu lại một chút, Lưu Lan cuối cùng cũng hồi thần lại, trợn trắng mắt với con gái một cái, nói: “Phụ nữ ai cũng thích trang sức và quần áo đẹp, mẹ nhìn thấy thì khen hai câu, nhìn ngắm nhiều một chút cũng là đương nhiên thôi. Con bé này, kể từ khi con sinh ra thì mẹ đã bế trong tay nhìn con lớn lên từng chút một rồi, mẹ không biết con có đẹp hay không à? Có đẹp nữa thì cũng bị miễn dịch rồi a!” Tống Quốc Cường và Lăng Ngạo cười khẽ, chỉ cảm thấy bầu không khí như thế này, chắc hẳn chính là sự hạnh phúc trong truyền thuyết rồi. Qua một hồi, Tống Vĩnh Nhi xách váy quay vài vòng, ném cho Lăng Ngạo một ánh mắt, hỏi: “Đại thúc, thế nào?” Có vết xe đổ của ba mẹ vợ lúc nãy, ánh mắt Lăng Ngạo chằm chằm nhìn vào trên người cô, khoé môi cong lên một nụ cười: “Bộ đồ này rất hợp với em, nếu đổi lại là người khác, có thể sẽ không thể nào mặc ra cái khí chất linh động như thế này rồi.” Tống Vĩnh Nhi lúc này mới hài lòng! Đây chính là nói cô đã mặc bộ độ này rất có hồn, có thể thấy quần áo dù có đẹp, cũng không đẹp bằng cô! Vui vẻ mà xách tà váy, cô cẩn thận đi vào trong phòng vệ sinh: “Em đi thay ra đây, kích cỡ lớn nhỏ đều vừa vặn, không cần chỉnh sửa nữa.” Lưu Lan vội vàng đi theo, nói: “Để mẹ giúp con thay ra, đừng làm hỏng bộ đồ.” Rất nhanh, dưới ánh mắt của đám người, Lăng Ngạo xách túi lễ phục của mình, rất thản nhiên mà đi vào trong phòng vệ sinh. Vào giây phút cánh cửa đóng lại, Tống Vĩnh Nhi đau lòng mà nói: “Ba mẹ, đại thúc là vì yêu con, nên mới thẳng thắn với con như vậy, anh ấy tín nhiệm con, cũng xem người nhà của con là người nhà của anh ấy, nên mới hạ phòng bị xuống với ba mẹ. Cho nên, bí mật của đại thúc, ba mẹ nhất định phải giúp anh ấy bảo mật đó!” Vợ chồng Tống Quốc Cường cùng gật đầu: “Đây là điều chắc chắn mà!” Bí mật của con rể nhà mình, chính là bí mật của một nhà bọn họ, không giúp Lăng Ngạo thì giúp ai a. Đợi đến khi Lăng Ngạo bước ra khỏi phòng vệ sinh, cả người Tống Vĩnh Nhi đều bị Lăng Ngạo làm mê như điếu đổ rồi: “Đại thúc ~! Đại thúc ~! Đại thúc của tôi ~! Ôi trời ơi, mẹ ơi, mẹ mau véo con một cái đi, người đàn ông đẹp trai như thế này là của con sao?” Lưu Lan thật muốn một cước đá bay cô gái hoa si ở bên cạnh mình giăng ra ngoài vũ trụ quá đi: “Đúng là không có tiền đồ! Đây đương nhiên là người đàn ông của con rồi!” Nói xong, khi Lăng Ngạo từ từ đi đến trước mặt bọn họ, xoay một vòng xong, anh nghiêm túc đứng ở đó, hỏi: “Thế nào? Có chỗ nào cần phải sửa không? Kích cỡ thế nào?” Lưu Lan đột nhiên không biết nói chuyện nữa, bà lắp ba lắp bắp nói: “Đẹp, đẹp, đẹp, soái quá đi. Chỗ nào cũng đẹp hết.” Thấy vậy, Tống Quốc Cường nhịn không được mà lắc đầu thở dài: “Một cặp mẹ con, hai hoa si!” “Ha ha ha ~” Lăng Ngạo cười đầu tiên, nụ cười của anh giống như mười dặm gió xuân cũng chẳng bằng. Sau đó, tất cả người trong phòng đều cười lên, ngay cả Trần An đang canh ở bên ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười vui vẻ ồn ào này, cũng nhịn không được mà cười theo. Buổi trưa, Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi ở lại nhà họ Tống dùng bữa. Ngay cả quản gia nhà họ Tống cũng có thể rõ ràng cảm nhận được thái độ của vợ chồng Tống Quốc Cường đối với Lăng Ngạo không biết đã tốt hơn đến bao nhiêu lần rồi. Cơm rau vừa mới lên bàn thôi, Lưu Lan đã múc một chén canh đặt ở trước mặt Lăng Ngạo, khẩu khí thân thiết vô cùng: “Tiểu Ngạo à, bình thường con bận rộn như vậy, rất là vất vả, canh này dưỡng khí bổ thần, con uống nhiều chút đi.” Tống Quốc Cường cũng sai người lấy rượu vang đã cất giữ kỹ ra, uống hết một ly đến một ly với Lăng Ngạo. Cho dù cả quá trình Lăng Ngạo đều không mở miệng nói chuyện, nhưng bầu không khí vui vẻ giữa bọn họ vẫn không giảm đi chút nào. Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần An nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt có hơi căng thẳng. Anh ta đi đến bên cạnh Lăng Ngạo, nhẹ giọng nói với Lăng Ngạo vài câu, Lăng Ngạo nhìn qua Tống Vĩnh Nhi đầu tiên. Cô mới vừa về, nhất định sẽ không nỡ rời đi nhanh như vậy đúng chứ? Nhưng anh có chuyện phải xử lý, cần phải lập tức đi ngay. Suy nghĩ xong, anh sẽ giao quyền quyết định này cho cô, đưa ánh mắt ra hiệu với Trần An. Trần An lập tức tiến lên trước, nhìn Tống Vĩnh Nhi nói: “Mợ chủ, công ty có việc, cậu tư cần phải lập tức qua đó ngay. Mợ muốn tạm thời ở lại, hay là cùng về với cậu tư?” Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo một cái, lại nhìn ba mẹ ngồi ở sofa đối diện một cái. Tống Quốc Cường nói: “Hay là hai con cùng về trước đi, ba mẹ biết các con sống rất tốt là được rồi. Sau này thường xuyên về đây chơi.” Nghe vậy, Lăng Ngạo nhanh chóng viết một chữ lên giấy. Tuần. Trần An nói: “Cậu tư nói, sau này mỗi tuần đều sẽ đưa mợ chủ về thăm hai người.” Sau đó, vợ chồng Tống Quốc Cường đều cười, liên tục nói được. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chuyến đi về thăm nhà mẹ của Tống Vĩnh Nhi lần này đã kết thúc đơn giản như vậy. Vợ chồng Tống Quốc Cường tiễn bọn họ lên xe, khi bóng ảnh màu đen hoàn toàn biến mất trước cửa lớn nhà họ Tống, Lưu Lan khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng nép vào vòng tay của chồng, mỉm cười nói: “Quá tốt rồi. Ông xã, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]