Nghe những lời của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn hiểu rồi.
Đôi mắt to lấp lánh mê li phóng điện với anh, cô mỉm cười một cái nhìn anh: “Vậy anh chuẩn bị làm thế nào? Buổi chiều sẽ trôi qua nhanh lắm đó.”
Lúc cô nói chuyện, bờ má đỏ phây phây, cái miệng nhỏ khẽ chu lên, cũng không biết có phải là đang cố ý câu dẫn anh không nữa?
Tóm lại, Lăng Ngạo đã ăn chiêu này của cô, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào cô, không nhìn cái khác nữa, khoé môi quyến rũ còn mang theo ý cười si mê, giống như là khuôn mặt nhỏ bé đa biểu cảm đó chính là máy đo khí áp trong thế giới của anh vậy.
Ánh mắt anh mê li: “Anh cũng không biết.”
“Bớt đi, anh rõ ràng là biết mà!”
Cô bất mãn mà bĩu môi, cái cằm nhỏ chốc chốc lại sáp đến trước mặt anh, rồi lại nhanh chóng rụt đầu lại, chốc chốc lại sáp tới trước mặt anh, sau đó lại rụt đầu lại.
Hành động này được đặt trên bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù nhìn kiểu nào cũng cảm thấy là cố ý.
Nhưng mà cô làm thì giống như mây bay nước chảy, tự làm thành một trường phái riêng.
Nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước ngây thơ của cô, Lăng Ngạo thật là khổ não a, có ai câu dẫn người khác như vậy mà lại không biết gì như thế không?
Anh kìm cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại của cô, đôi môi ấm áp hừng hực khí thế mà in lên đó, anh chưa có ăn kẹo QQ qua, nếu không thì cái đôi môi nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772111/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.