Lăng Dương đi tới một mình.
Có sự dặn dò trước của Lăng Ngạo nên Trần Tín đành phải mở cửa, tao nhã lễ phép chào: “Cậu ba.”
Dưới ánh mặt trời, Lăng Dương vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, áo sơ mi nền trắng họa tiết hoa lá cành, quần màu cà phê nhạt, tóc dùng keo xịt tóc tạo kiểu khiến tất cả tóc trên đầu anh ta dựng đứng hết lên guống như cương thi, trên người anh ta có mùi nước hoa của phụ nữ tràn ngập trong không khí tạo nên sự tương phản rõ rệt với mùi hương thơm mát của hoa Tử Vi ở xung quanh.
Anh ta giễu cợt quét mắt nhìn Trần Tín, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười mỉa mai: “Tiểu Tín Tín vẫn đẹp trai như ngày xưa mà sao lại đi theo thằng tư chứ, thật sự là đáng tiếc mà.”
Trần Tín không tiếp lời.
Ở sâu trong lòng Trần Tín cảm thấy căm thù ba người con trai kia của nhà họ Lăng kia đến tận xương tuỷ.
Nếu Tống Vĩnh Nhi không cứu mạng Lăng Ngạo hai lần liên tiếp thì bây giờ trên đời đã không còn người nào tên là Lăng Ngạo nữa.
Mà tất cả những chuyện này đều là do ba người con trai kia của nhà họ Lăng ban tặng!
Khúc Thi Văn ở trong phòng bếp không muốn ra mặt, chị ta đặt một tách cà phê, hai đĩa bánh ngọt xinh xắn vào trong khay sau đó để Trần An mang ra ngoài.
Trong lòng bất mãn, chị ta còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ là, thà rằng cầm đi cho heo ăn cũng không muốn để cho súc sinh ăn, lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772101/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.