“Anh, tan làm rồi?”
Nghê Chiến nghiêng đầu mỉm cười.
Sau khi ánh mắt thanh nhã quét qua mặt của Lăng Ngạo, nói với Trần Tín: “Cà phê!”
Trần Tín đi vào bếp.
Lăng Ngạo không có trả lời câu hỏi của Nghê Chiến, mà lăn đến trước mặt anh ta, biểu cảm cực nhạt mở miệng: “Em ấy sao rồi?”
Người đàn ông vốn nên đi vào bếp, thân hình cao lớn hơi khựng lại, bị ánh mắt của Nghê Chiến chiếu vào.
Ý cười thích thú trên khóe môi của Nghê Chiến, bất lực nói: “Khóc lóc thôi, bình thường. Anh thấy anh ở cùng chị dâu nhỏ mới có một tháng mà thôi, nếu như để hai người chia xa, anh nhất định sẽ đau lòng? Con bé còn ngốc ngốc yêu thầm 7 năm nữa chứ!”
Trần Tín nghe xong lời này, bóng người vừa hay đi vào trong bếp.
Trong đại sảnh bỗng nhiên yên ắng một lúc.
Vợ chồng Trần An cũng vừa mới biết, thì ra người Thanh Ninh thích lại là Trần Tín!
Bọn họ quá hiểu Trần Tín, Trần Tín từng nói anh thích cô gái yên tĩnh dịu dàng, mà cá tính của Thanh Ninh, quả thực trái ngược tuyệt đối với mẫu hình mà Trần Tín thích.
Lăng Ngạo nhướn mày, nói: “Vậy thì đừng làm phiền con bé. Thi, một ngày ba bữa, đúng giờ đưa lên cho nó.”
“Được.”
“Tôi lên thăm bé con.”
Lăng Ngạo tự di chuyển xe lăn, lăn về phía thang máy, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Tín cầm hai ly cà phê từ phòng bếp đi ra, mắt hơi quét qua người Trần Tín, cái gì cũng không nói, sau đó đi về phía trước.
Chỉ là, khi ngón tay trắng muốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772100/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.