Chương trước
Chương sau
Trần Tín nghe vậy thì giật thót cả người, anh ta nghĩ thầm, chỉ trong một đêm Lăng Vân Quốc Tế rớt thảm như vậy là do cậu tư gây ra à?
Nhưng mà anh ta chưa từng nghe cậu tư nói về chuyện ra tay như thế nào.
“Rớt thảm hại lắm. Nhưng mà cậu tư, hôm nay là thứ sáu, ngày cuối rồi, sàn chứng khoán ngày mai sẽ đóng cửa, thứ hai mới mở lại, số liệu cụ thể từ thị trường thị chắc chắn chúng ta không thấy được, phải chờ đến sau khi khai sàn ngày thứ hai mới có thể dự đoán được chính xác hơn số tiền bốc hơi sau khi Lăng Vân Quốc Tế rơi đài.”
Người chơi chứng khoán đền biết rõ, thị trường chỉ mở từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật thì tạm nghỉ.
Trần Tín vừa nói vừa nghĩ thầm, cậu tư đã quyết tâm muốn giết chết người nhà họ Lăng rồi à?
Lăng Vân Quốc Tế giảm mười bốn phần trăm, nhiêu đó phải đập bao nhiêu tiền vào đây, đừng nói tới việc khi mua vào và bán ra đều bị trừ một phần trăm phí thủ tục, đây là một số tiền không nhỏ.
“Cậu tư, việc quan trọng mà chúng ta cần làm là xử lý chuyện Húc Tâm trước đã, phá hủy con đường của cậu ba. Giờ tác động lên thị trường chứng khoán của Lăng Vân Quốc Tế, tổn hại người một ngàn mà mình cũng phải bỏ một ngàn, không có lợi lắm đâu.”
Trần Tín lo lắng nhắc nhở anh, chỉ sợ Lăng Ngạo tình cờ gặp bố mẹ hôm qua nên mới kích động gây ra sự tình ày.
Nếu có thể thảo luận với mọi người mấy bận, bàn bạc kết quả phía sau đó, đánh gục cậu ba đã, cậu cả và cậu hai có cùng một mẹ, tình cảm thân thiết là thế, cho nên hãy để tấn công họ sau cùng.
Lăng Ngạo nhắm hai mắt lại.
Anh biết rõ tối qua là do anh xúc động, nhưng mà Lăng Vân kia thực sự rất quá đáng!
Mặc dù kích động thật, nhưng anh cũng không thich cách Lăng Vân bày mưu tính kế.
Khúc Thi Vân thấy hình như thần kinh của Lăng Ngạo đang căng lên quá mức, chị ta đảo mắt, khẽ mỉm cười nói: “Cậu tư, hôm nay là ngày 27.”
Trần Tín và Lăng Ngạo nghe vậy cũng sững sờ, Khúc Thi Vân lại nói: “Tôi sẽ chuẩn bị kỹ đồ dùng trong ngày kinh nguyệt cho cô Tống. Nhưng mà cậu tư, thời kỳ rụng trứng của phụ nữ bắt đầu từ ngày thứ bảy sau khi kỳ kinh kết thúc. Nói cách khác, nửa tháng sau nếu sinh hoạt vợ chồng thì tỉ lệ có thai sẽ rất cao.”
Đôi mắt Lăng Ngạo ánh lên những tia sáng lung linh chảy xuôi trong nháy mắt.
Cô bé đó đúng là ánh mặt trời của anh, vừa nghĩ đến chuyện cô bé có bé cưng, hai người có một gia đình, khóe môi Lăng Ngạo vô thức cong lên, anh nghĩ, đêm đen dù khủng bố đến đâu cũng trở nên say lòng người như vậy, ánh bình minh cũng ló rạng ngay phía trước.
Cô còn quá trẻ nhưng anh thì không còn nhỏ nữa.
Mặc dù ít khi ra ngoài nhưng cũng trải qua lắm thăng trầm, tang thương, anh chỉ mong có một người phụ nữ sóng vai cùng anh, từ nay an ổn, có một cuộc sống bình thường giản dị. Mà chỉ sau khi anh gặp Tống Vĩnh Nhi, anh mới bắt đầu có những suy nghĩ đó.
Anh mong cô có thể cùng anh yêu thương hòa hợp, ở bên nhau một đời bình an.
Nếu có thể sắp có em bé rồi, cho dù cô còn nhỏ thì anh cũng không sợ. Tương lai cô phải trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy nhiều thứ ở ngoài kia, cô cũng không nỡ bỏ lại anh và đứa bé, có thêm một đứa bé, khả năng giữ cô ở lại sẽ cao hơn.
Khóe môi đong đầy ý cười đủ để làm nóng chảy hết giá băng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây màu bạc nơi cần cổ.
Đó là quà Thất Tịch mà cô tặng cho anh.
“Còn khoảng mười ngày nữa là đính hôn, lễ phục của cô bé đã làm xong chưa?”
Khúc Thi Văn gật đầu: “Hôm qua tôi có hỏi rồi, lễ phục của cô Tống đã hoàn thành việc cắt may cơ bản, chỉ còn chờ ngọc thạch đưa tới thôi. Họ nói bản vẽ do anh tự tay thiết kế, yêu cầu lại quá cao, phải đính lên viền eo 99 viên ngọc Sri Lanka hình trái tim.”
“Sao ngọc thạch còn chưa tới? Giục họ đi!”
“Vâng.”
Suy nghĩ của Lăng Ngạo được chuyển lên người Tống Vĩnh Nhi, thế là không có cách nào thu hồi lại, anh hỏi nhiều lần về những chi tiết nhỏ của buổi lễ đính hôn, không ngừng xác nhận với Khúc Thi Văn và Trần Tín từng chút một.
Cuối cùng, anh lại nhắc tới một câu: “Nếu có thể chuyển buổi lễ đính hôn thành hôn lễ thì tốt biết bao nhiêu?”
Khúc Thi Văn đáp: “Cậu tư à, phô trương thêm một lần cũng không nhiều, bớt một lần cũng không ít, cô Tống là người con gái mà anh yêu thương nhất, đương nhiên là phải làm thủ tục từng bước một, chỉ nên nghĩ là còn thiếu gì nữa, chứ không thể tiết kiệm bất cứ thứ gì.”
Thế mà Lăng Ngạo lại lắc đầu, nói: “Cô ấy không phải là người phụ nữ tôi yêu nhất.”
“Hả?”
“Cái gì?”
Ngay lúc Khúc Thi Văn và Trần Tín đều sửng sốt, bị dọa cho hoảng hồn, Lăng Ngạo mới chậm rã nói tiếp giống như chuyện đương nhiên: “Cô ấy là cô gái tôi yêu thương duy nhất trên đời này.
Anh ghét từ “nhất” đó, bởi vì chỉ khi so sánh mới phải dùng chữ “nhất”, anh chỉ có một người phụ nữ là Tống Vĩnh Nhi, mà lúc chỉ có một, không có bất cứ thứ gì để so sánh thì cũng không có khái niệm cái gì là thích, hơi thích, thích nhất được.
Sau khi kinh ngạc, Khúc Thi Văn và Trần Tín đều hiểu.
Nghe đồn dòng họ hoàng tộc Lạc thị, dù là nam hay nữ đều chỉ yêu duy nhất một người trong đời, chỉ một người mà tình sâu ý nặng.
Quả nhiên không phải là nói dối!
Trần Tín bật cười: “Nếu cậu tư đã sốt ruột muốn trở thành vợ chồng với cô Tống thì sao không dành thời gian đi làm giấy đăng ký kết hôn với cô ấy?
Đôi mắt của Khúc Thi Văn sáng lên: “Đúng rồi, anh và cô Tống còn chưa phải là vợ chồng hợp pháp mà?”
“Nhận giấy đăng ký?” Ánh nhìn của Lăng Ngạo dần sâu thẳm, anh nghĩ ngợi rồi nói: “Xế chiều hôm nay đi. Nếu không hai ngày tới là ngày nghỉ rồi, nhân viên cũng nghỉ mất.”
Trần Tín hơi tiếc nuối: “Chiều nay chỉ e là không được, bố mẹ cô Tống tới Thanh Thành, trong nhà không có ai, anh lấy hộ khẩu gốc thế nào được đây? Cô Tống cũng phải đi cùng cậu Nghê đi xem cửa hàng. Hay là thứ hai vậy?”
Lăng Ngạo lắc đầu từ chối: “Thứ hai là ngày thứ ba cô ấy đến kỳ, chắc sẽ không thoải mái, tôi phải ở nhà để chăm sóc cô ấy, không đi đâu đâu!”
Hả, chăm sóc?
“Khụ.”
Trần Tín không nói gì nữa mà nhìn lên trần nhà, cậu tư được bọn họ hầu hạ hai mươi năm, giờ lại muốn đi chăm sóc một người phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt, đúng là… sao mà bọn họ chịu nổi đây?
Khúc Thi Văn đề nghị tiếp: “Hay là bảo cô Tống về lấy? Nhưng mà cửa hàng ở thành nam, gần cục dân chính lắm, nhưng nhà họ Mộ lại ở thành bắc, lái xe cũng mất ba mươi phút, đến nơi cũng mất một tiếng đồng hồ… Hay là để Trần Tín lẻn vào nhà họ Mộ lấy hộ khẩu gốc đi?”
“Không được! Vừa quyết định muốn kết hôn với cô ấy, tôi không thể để lại ấn tượng xấu cho bố mẹ vợ tương lai được, lẻn vào có khác nào ăn trộm đâu?”
Lăng Ngạo cũng sốt ruột, sao trước đó anh không nghĩ tới chuyện đi lấy giấy đăng ký kết hôn với Tống Vĩnh Nhi chứ?
Giờ nghĩ tới thì không cách nào chờ đợi được một phút, giống như thể hôm nay mà anh không nhận được thì đến tối thể nào cũng ăn ngủ không yên!
“Chuyện này đơn giản!”
Bỗng nhiên, một giọng nữ từ trên lầu vọng xuống, bóng dáng Kiều Tá Kỳ từ từ đi tới: “Cháu chờ đó, cô làm cho cháu!”
Giữa lúc mọi người đang kinh ngạc, Kiều Tá Kỳ hung hăng lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó.
Đợi một lúc đến khi đối phương nhận máy, bà mới nói thẳng: “Hôm nay con trai anh sẽ nhận giấy đăng ký kết hôn, mà hộ khẩu gốc của nhà gái lại tạm thời không lấy được, anh xem đó mà làm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.