Nhìn bộ dạng ăn quả đắng này của Nghê Chiến, mọi người thật sự là dở khóc dở cười. Thật ra ai cũng có thể nhận ra, trong lòng cậu Tư có quan tâm đến cậu Nghê, xảy ra chuyện như vậy sẽ không thể nào mặc kệ. Đôi lông mày thanh tú nhuốm lên sự nóng vội, dưới sự bao chùm của chiếc mũ lưỡi trai cũng không thể nào ẩn giấu khí chất như tiên, con ngươi màu hổ phách tràn đầy khát vọng nhìn chăm chú Lăng Ngạo, cho dù là ánh mắt phát điên sụp đổ cũng vô cùng xinh đẹp. Đây cũng là thế hệ sau của nhà họ Nghê. Lăng Ngạo nhìn anh ta, khóe miệng dần dần cong lên một vòng như có như không, không biết là vui mừng vẫn là suy ngẫm. “Ừm, nên sau này cậu phải nhớ kỹ, không được kiêu ngạo. Đi ra ngoài làm việc, không cần phải sợ mất mặt, mặt mũi không phải mất, mà là dùng để kiếm. Cậu tự cho là hôm nay ở trước mặt chủ hộ có thể diện, trên thực tế cậu đang ở trước mặt kẻ lừa đảo ném đi mặt mũi, nếu cậu thật sự nghe lời, thật sự chụp ảnh về để tôi xem qua, tránh cho việc hôm nay phát sinh, đây mới là cậu thật sự ở trước mặt người ngoài thắng mặt mũi.” Lăng Ngạo bỗng nhiên bỏ sự kiêu căng xuống, dùng giọng điệu vô cùng thân thiết, vô cùng chậm rãi nói với anh ta. Phong thái bộ dáng này có vài phần thấm thía. Nghê Chiến gật đầu: “Ừm.” Ở trong điện thoại ông nội đã nói, để anh ta học tập từ Lăng Ngạo nhiều một chút, hết lần này tới lần khác anh ta không nghe, còn cảm thấy có chút khinh thường. Trên thực tế, con người có lúc sai lầm, ngựa có lúc vấp ngã, cho dù là người cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ sót. Lăng Ngạo dường như suy nghĩ rất kỹ, anh quay đầu nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Bây giờ có thể giúp cậu ta, không phải tôi mà là em.” Trong ánh mắt ấy, có sự cưng chiều lại mang theo ý cười nhẹ nhàng, giống như mọi chuyện trên thế giới đều ở trong lòng bàn tay của anh. Móng tay được anh cắt tỉa gọn gàng, từ đầu ngón tay lộ ra sự dịu dàng, từng chút lướt qua lòng bàn tay của cô, giống như quyến rũ, lại giống như trêu chọc, cũng giống như trấn an. Tống Vĩnh Nhi khó chịu thu tay lại, giấu ở phía sau. Chỗ lòng bàn tay bị anh đảo qua hơi ngứa ngáy và ấm áp một chút, cô hơi mất tự nhiên cọ xát trên lưng mình hai lần, muốn chùi đi cảm giác ngứa kỳ quái này, nhưng động tác như vậy đã thành công lấy lòng người đàn ông ngồi trên xe lăn. Khóe miệng của anh dần dần cong lên, ý cười càng sâu. Thoáng nhìn vào khóe miệng đang cười của anh, cô có cảm giác ngượng ngùng như bị bắt tại trận, vành tai bất giác đỏ lên. Lăng Ngạo biết cô ngại ngùng, ánh mắt lại nhìn lên người Nghê Chiến, anh nói: “Trước đó khi tôi đến nhà họ Tống tặng quà cưới, đã cho Vĩnh Nhi vài cửa hàng làm quà hồi môn. Sự việc lúc sáng đã được lập án lúc nào có thể thu lại tiền, chỉ có thể giao cho cảnh sát. Mà cậu đã đến thành phố M nhiều ngày như vậy vẫn luôn không làm gì, nếu kéo dài như vậy sẽ hoàn toàn mất sạch. Nếu Vĩnh Nhi đồng ý, cậu hãy thuê chỗ của cô ấy trước, tiền thuê nhà trả góp, hoặc thế nào thì hai người tự thương lượng!” Nghe vậy, tất cả mọi người đã hiểu. Lúc này Tống Vĩnh Nhi cũng mới nhớ ra, trong những sính lễ Lăng Ngạo cho cô, có mấy khu cửa hàng sầm uất! Nghê Chiến là em họ của Lăng Ngạo, anh ta bây giờ giống như hổ lạc đồng bằng, gặp khó khăn, cô là chị dâu nhỏ, sao có thể không giúp đỡ? Mà Nghê Chiến cũng vô cùng ngạc nhiên há to miệng, nhìn thẳng vào Tống Vĩnh Nhi, lời khẩn cầu ở ngay bên miệng nhưng lại vì quá mức bất ngờ và kích động nên nói không ra lời! Tất cả mọi người cười cười, Cố Duyên cũng cười theo. Về phần Tống Vĩnh Nhi thì tinh thần hiệp nữ dâng trào, lúc này vòng qua Lăng Ngạo đi đến trước mặt Nghê Chiến, hào khí ngút trời vỗ vai Nghê Chiến, nói: “Anh Nghê Chiến, chuyện này quá đơn giản! Những cửa hàng này em để đó cũng chỉ để đó, anh không dùng cũng phí! Buổi chiều em dẫn anh đi đến mấy gian của hàng lựa chọn cẩn thận một chút, thật ra em cũng chưa đi qua! Người trong nhà, còn thu tiền thuê nhà cái gì, anh yên tâm dùng đi, tùy anh muốn dùng bao lâu cũng được, tất cả đều miễn…” “Ừm ừ!” “Khụ khụ khụ!” Ngay khi Nghê Chiến đang gật đầu như gà mổ thóc, anh ta đang nóng lòng muốn đồng ý nhưng người đàn ông ngồi trên xe lăn lại ho lên một tiếng, vừa đúc lúc ngăn lại từ “miễn phí’ mà Tống Vĩnh Nhi sắp nói ra! Tống Vĩnh Nhi không hiểu nhìn Lăng Ngạo: “Chú?” Nghê Chiến thì sắp phát khóc: “Anh! Anh ruột! Anh phải nghe lời chị dâu nhỏ nha, anh nhìn chị dâu nhỏ đi, đúng là một cô gái tốt, tướng mạo so với Hằng Nga, sắc đẹp như Tây Thi, thông minh đáng yêu dịu dàng hiểu chuyện, người xưa không gặp người sau chẳng thấy, trên trời có dưới đất không, chỉ có một người này thôi! Anh, anh phải học cách quý trọng, phải nghe lời chị dâu nhỏ!” Đám người buồn cười nhìn Nghê Chiến, cũng biết Nghê Chiến thật sự không còn đường để đi. Nhưng thấy Lăng Ngạo lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi trên xe lăn, nhìn Tống Vĩnh Nhi có thâm ý khác: “Anh em ruột sổ sách cũng phải rõ ràng. Huống chi chỉ là một người em họ cách xa ba ngàn dặm. Vĩnh Nhi, bây giờ em giúp cậu ta, đem cửa hàng để cho cậu ta khai trương, với cậu ta mà nói thì giống như ơn cứu mạng, vì vậy, giá cả tiền thuê nhà phải đắt hơn một chút, lãi suất trả góp cũng nhiều hơn một chút, cậu ta cũng sẽ cảm ơn em đến rơi nước mặt!” Mọi người cười ngất! Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi cũng giật giật! Đây mới là bản tính của thương nhân! “Ách.” Tống Vĩnh Nhi vừa phun ra một chữ, Lăng Ngạo liền nói thay cô: “Thế này đi, chúng ta cũng không thiếu tiền, cũng không thể làm ra chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhưng chúng ta có thể là đã chăm sóc Nghê Chiến quá tốt, vì ông ngoại vốn muốn rèn luyện cậu ta, nếu như chúng ta chăm sóc quá nhiều, chỉ sợ ông trở lại sẽ tức giận với chúng ta. Vì vậy, tiền thuê nhà một năm thu sáu tỷ, không cần tiền đặt cọc là được! Tiền lãi… mọi người tự thương lượng, nhưng tổng cũng không thể thấp hơn lãi suất tiêu chuẩn của ngân hàng theo hằng năm nha! Nếu không thật sự không biết báo cáo thế nào với ông ngoại!” Tống Vĩnh Nhi nghe vậy, nuốt một ngụm nước bọt. Người này thật sự đen tối, lòng dạ hiểm độc đen tối, phổi đen, máu đen! Dưới nụ cười rõ ràng của Lăng Ngạo, nhưng cũng khiến cô cảm thấy áp lực, ánh mắt nghiêm túc, cuối cùng Tống Vĩnh Nhi cũng khó khăn nhìn Nghê Chiến: “Anh Nghê Chiến… Anh xem?” Nghê Chiến khóc không ra nước mắt. Nợ tiền của ông ngoại, cũng là viết giấy nợ, vẫn còn đang chờ anh ta trả lại. Lần này thì hay rồi, chẳng làm được trò trống gì, ngược lại còn mắc nợ! Cái này phải trả đến năm nào tháng nào? “Anh, anh và cô nhóc cũng đâu thiếu chút tiền ấy, cần gì phải như vậy?” Nghê Chiến bất lực cúi đầu xuống, đại trượng phu co được dãn được, anh ta nghĩ hay là anh ta hát cho Lăng Ngạo nghe một bài, nũng nịu giả nai vỗ mông ngựa? Mà Lăng Ngạo nhìn bộ dáng tiểu thụ cúi đầu đáng thương này của anh ta thì trực tiếp phá tan suy nghĩ ảo tưởng này: “Người đóng vai đáng thương trước mặt tôi nhiều không kể xiết, tôi nhìn đã phát chán, cậu cho rằng kỹ năng diễn xuất này của cậu có thể thuần thục hơn so với bọn họ?” Nghê Chiến: “…” Diện tích tổn thương trong lòng không có cách nào tính được! Mọi chuyện dường như phát triển đến cục diện bế tắc, Cố Duyên ở cách đó không xa lại là nhịn không được nói: “Cậu Nghê, ngài đồng ý đi. Trả góp cũng rất tốt. Đầu tiên mở cửa hàng trước, tiến lên trước một bước, dù sao cũng tốt hơn là đứng một chỗ chờ chết!” Nghê Chiến nghe vậy, đôi mắt hơi sáng lên, gật đầu: “Được, buổi chiều tôi và chị dâu nhỏ đi chọn cửa hàng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]