Chương trước
Chương sau
Xe dừng lại ở trước của Tử Vi Cung.
Nghê Chiến vội vã xuống xe, với chiếc áo sơ mi trắng và quần màu cà phê, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Điều đáng sợ nhất chính là anh ta vừa vào cửa, trong tay còn ôm một bó hoa hồng!
Hôm nay Lăng Ngạo không đi hậu cung, buổi sáng làm việc trong thư phòng một lúc lâu, nửa giờ trước mới từ trên lầu đi xuống, cả quá trình luôn có Tống Vĩnh Nhi đi cùng bên cạnh.
Không biết có phải anh cố tình ở lại để đợi Nghê Chiến không, nhưng khi Nghê Chiến tiến vào trong phòng khách, anh là người đầu tiên phát hiện ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm liếc nhìn dáng vẻ của Nghê Chiến từ dưới lên, ánh mắt của anh bất giác nhìn về phía Cố Duyên, sau đó tránh đi.
Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc nhìn ra cửa: “Anh Nghê Chiến! Hôm tay trông anh có vẻ rất tốt!”
Khúc Thi Văn và Trần Tín nhìn nhau một cái, trong lòng đều không hẹn mà cùng chờ đợi đoạn sau: Hoa này không phải là đưa cho Cố Duyên chứ?
Lúc sáng sớm, Nghê Chiến vừa mới rời đi, Trần Tín liền đi tìm Khúc Thi Văn, nói cậu Nghê gần đây rất lạ, không có việc gì đều đi tìm Cố Duyên gây phiền phức, mà Khúc Thi Văn lại nói: “Hi vọng cậu Nghê không phải là coi trọng Cố Duyên.”
Chỉ một câu nói này, cả người Trần Tín giống như bừng tỉnh, cùng Trần An bắt đầu lo lắng bất an.
Sắc mặt mọi người đều như bình thường, nhưng tâm trạng lại khác nhau.
Đến ngay cả Tống Vĩnh Nhi ngoài mặt cười hì hì, nhưng trong lòng cũng đang phỏng đoán: Hoa này không phải là dành cho Cố Duyên chứ?
Nhưng khi cả thế giới đều nhìn ra sự khác biệt của Nghê Chiến đối với Cố Duyên thì bản thân Nghê Chiến lại giống như không nhận ra. Anh ta rất happy đi qua, trong miệng còn huýt sáo du dương, lúc ngồi vào ghế salon, ngạc nhiên hỏi: “A, dì Kỳ và hoàng tử nhỏ đâu?”
Khúc Thi Văn nói: “Đều ở trong phòng trên lầu ba, máy tính xách tay cá nhân đã được mã hóa của cậu Nghê đã bị bọn họ cầm lên, lúc ngài vừa đi, bọn họ gọi điện thoại cho Kiều Âu tướng quân, sau đó lại đợi một lúc lâu, vừa mới đi lên, có lẽ là gọi video nhận thân nhân rồi!”
Thân thế của Lăng Ngạo tạm thời không thể để cho nhiều người biết, chuyện càng nhiều thì sẽ càng lộn xộn, vẫn là từng người từng người đến thì tốt hơn, nên Lăng Ngạo không kéo Tống Vĩnh Nhi đi lên.
Gật đầu đã hiểu, ánh mắt Nghê Chiến nhìn xung quanh một vòng, tìm được Cố Duyên đang trốn ở đằng xa, cô gái nhỏ này mới nhuộm mái tóc màu nâu sẫm đang đứng bên cầu thang xoay tròn màu trắng, nhìn thế nào cũng cảm thấy tươi mát và đáng yêu.
Anh ta tập tức bật cười, rất vui vẻ chạy lên phía trước, cũng không chào hỏi, trực tiếp đưa bó hoa kia vào trong ngực Cố Duyên nói: “Cầm chơi đi!”
Chơi?
Chơi cái gì?
Chơi hoa?
Cố Duyên cùng mọi người im lặng, cũng đang sốt sắng xoắn xuýt, lại thấy Nghê Chiến giống như người không có chuyện gì, nhanh chân tiêu sái quay người rời đi, đi đến trước mặt Lăng Ngạo, vô cùng kiêu ngạo giơ lên khuôn mặt tuấn tú lên: “Anh! Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên em ra ngoài chính thức làm việc, nhưng hiệu suất lại rất lớn.”
Lăng Ngạo nhẹ liếc nhìn anh ta một cái, đưa tay về phía Trần An: “Hợp đồng.”
Trần An đi tới, cung kính giao bản hợp đồng thuê nhà mà Nghê Chiến mang về đưa lên.
Lúc này trong phòng khách yên tĩnh đến lạ thường!
Nghê Chiến nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, tất cả những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào Cố Duyên!
Nhìn Cố Duyên ôm bó hoa hồng trên tay, khóc không được mà cười cũng không được, cầm lấy cũng không được mà buông xuống cũng không được, cô nhìn Khúc Thi Văn với ánh mắt vô tội, giống như đang hỏi, lại giống như bị kinh sợ.
Làm gì vậy? Cậu Nghê đột nhiên mang một bó hoa trở về, nhét vào trong tay cô, để cô cầm chơi?
Mà người không tim không phổi Nghê Chiến, đột nhiên lại cúi người xuống, tới gần Lăng Ngạo, nói: “Xem đi, mặt tiền của cửa hàng lớn nhất trong vị trí đắc địa đã bị em thuê, một năm tiền thuê ở đây là hơn ba tỷ, em đây đã xem kỹ, tâm tư cũng rất cẩn thận! Em cũng không tin, bây giờ con ông cháu cha nhà nào còn có thể có hiệu suất làm việc cao như em, hợp đồng trị giá tỷ đồng được đàm phát và ký kết trong một hai phút!”
Cho nên, hắc hắc, nhanh khen em một cái đi!
Những suy nghĩ trong lòng Nghê Chiến đều viết tất cả lên mặt.
Mà biểu lộ của Lăng Ngạo lại vô cùng nhạt, sau khi xem hết toàn bộ hợp đồng, anh giương mắt, có vài phần nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Trần An: “Không phải đã nói gửi ảnh chụp qua cho tôi xem rồi mới ký sao?”
Có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng người nhà họ Trần đều đã hiểu, đây là cậu Tư đang không vui.
Sắc mặt Trần An thay đổi, vội vàng giải thích: “Lúc đó tôi đã nói với cậu Nghê nhưng cậu Nghê không chịu.”
Hai bên đều là chủ nhân, bản thân là hạ nhân, Trần An cũng rất khó khăn.
Tống Vĩnh Nhi không hiểu hợp đồng, cũng chưa từng thuê phòng ốc, chẳng qua thấy bầu không khí hơi kỳ quái: “Chú, sao vậy?”
Nghê Chiến lại rất có lòng tin: “Anh! Tự em đi ra ngoài ký hợp đồng thành công, đó là do em có bản lĩnh! Tự dưng anh trách Trần An làm gì? Anh ta nhắc em chụp ảnh, nhưng chủ thuê nhà đều nhìn chằm chằm vào em, người ta cũng đã nói, người trẻ như em tự mình đi ra ngoài làm ăn rất hiếm có, người ngoài cũng khen ngợi em, anh cũng không thể cho em một vẻ mặt tươi cười sao?”
Lăng Ngạo nghe anh ta nói như vậy, chẳng những không cười, ngược lại còn có chút đau đầu vuốt vuốt mi tâm, vẻ mặt hơi mệt mỏi: “Tiền thuê nhà cho bao nhiêu?”
Nghê Chiến nói: “Năm tỷ bốn trăm triệu!”
Vì lúc đầu khi quyết định muốn thuê nơi này, giá tiền bọn họ đều cảm thấy có thể chấp nhận, giao tiền thuê nhà một năm là bốn tỷ tám trăm triệu, còn sáu trăm triệu là tiền đặt cọc, để phòng trường hợp bọn họ vì trang trí gì đó sẽ làm hỏng gian phòng.
Nghê Chiến rất ngạc nhiên tại sao Lăng Ngạo lại hỏi như vậy, bất mãn nói: “Anh, người làm ăn phải nói trung thực, không thể hạ thêm giá, khu vực cửa hàng tốt như vậy muốn mua lại cũng phải hơn ba mươi tỷ, tiền thuê hằng năm chỉ một phần mười, rất rẻ.”
“Trên hợp đồng ghi rất rõ, trong vòng bốn mươi tám giờ phải thanh toán hết, em vội vàng trả tiền như vậy làm gì?”
Lăng Ngạo nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt yên lặng không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại khiến cho Nghê Chiến cảm thấy áp lực chưa từng có.
Anh ta nhíu mày, không vui nói: “Anh đủ rồi đó! Từ sau khi em đến thành phố M, mọi chuyện em làm đều khiến anh tức giận! Em còn giúp anh đi nói chuyện cưới gả với ba mẹ cô nhóc, anh cũng không nhớ em tốt chút nào! Chỉ biết giơ mặt dạy bảo người khác! Hôm nay em đã tự mình ký xong hợp đồng, tiền là của em, lúc nào giao tiền là em quyết định! Anh có gì không hài lòng?”
Lăng Ngạo hời hợt nhìn anh ta một cái, liếc mắt hướng Trần An nói: “Báo cảnh sát.”
Trần An gật đầu ngay lập tức: “Rõ!”
Tim mọi người đều nhấc lên, Nghê Chiến lại càng không hiểu, trong lòng vừa sợ vừa hoảng hốt, giật lại bản hợp đồng của mình xem lại cẩn thận: “Không có vấn đề gì nha, cái này có vấn đề ở đâu?”
Lăng Ngạo nhắm mắt, không nói.
Nghê Chiến vội vàng cầm hợp đồng nhét vào trong ngực Trần Tín: “Anh nhanh xem giúp tôi, nhanh lên đi.”
Trần Tín vội vàng nghiêm túc nhìn một chút, chỉ mới nhìn hai lần liền sợ hãi nói: “Cậu Nghê, bản hợp đồng này tại sao không có bản chính chứng nhận quyền sử dụng đất của chủ sở hữu? Không có bản chính giấy chứng nhận quyền sở hữu, tại sao cậu lại chắc chắn người ký hợp đồng với cậu là chủ hộ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.