Nghê Chiến thấy ông vội vàng hỏi như vậy, có chút nói không rõ.
Anh ta trực tiếp đưa điện thoại cho Tống Vĩnh Nhi, còn nói: “Ông, cụ thể để cô nhóc nói với ông, vừa nãy là cô nhóc cầm tấm hình khóa vàng về đưa cho con!”
Tống Vĩnh Nhi nhận điện thoại, liếc Nghê Chiến một cái, vừa mở miệng, cũng quên mất, lại nói: “Ông ngoại ~!” Con là Vĩnh Nhi!”
Nghê Chiến không nghĩ tới cô nhóc lại hung mãnh như vậy, Lăng Ngạo lén lút lưu trong điện thoại, mà cô nhóc lại trực tiếp gọi ra miệng!
Lăng Ngạo cũng đỏ mang tai, lại vẫn dựng thẳng tai cẩn thận nghe động tĩnh.
Dường như họ đều rất mong đợi trả lời của Nghê Tử Dương.
“Hahaha ~!”
Tiếng cười của Nghê Tử Dương vui vẻ bay ra khỏi điện thoại, bay vào trong lỗ tai của mọi người, mặc dù giọng không lớn, lại vẫn lan truyền đi khiến khóe môi mọi người cũng cong lên.
“Cô nhóc, con nói cẩn thận cho ông ngoại nghe, hình khóa vàng là chuyện gì?”
“Ông ngoại, chuyện là thế này…”
Nghê Tử Dương thừa nhận Tống Vĩnh Nhi, tương đương với thừa nhận thân phận của Lăng Ngạo, lúc này tim Lăng Ngạo bất giác yên ổn, cũng cùng nghe.
Sau khi cô nhóc nói hết toàn bộ, Nghê Tử Dương nói: “Được, ông ngoại biết tình huống rồi. Con đưa điện thoại cho Tiểu Ngạo, ông nói chuyện với nó.”
“Dạ.”
Tống Vĩnh Nhi đưa điện thoại cho Lăng Ngạo, Lăng Ngạo nhận điện thoại, ngượng gọi ông ngoại, mà là: “Khụ khụ, con là tiểu Ngạo.”
Trong lòng vẫn căng thẳng, cho nên lòng bàn tay cũng toàn mồ hôi.
Nghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772048/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.