“Hữu Kỳ?” Tống Vĩnh Nhi nhìn tên trên bức hình, nhíu mày. Tên yêu nghiệt này rõ ràng là người nước ngoài, nhưng chữ trên bức hình lại là chữ Ninh quốc, chuyện tìm người có lẽ có liên quan với Nghê Tử Dương. Nghê Tử Dương chính là ông ngoại của ông chú. Tống Vĩnh Nhi lập tức gật đầu nói: “Tôi sẽ mang đi giúp anh, anh ở đây đợi một lát!” Đôi mắt mị hoặc của người đàn ông lướt qua hài lòng và tán thưởng: “Được!” Nhìn bóng lưng Tống Vĩnh Nhi rời đi, giống như một đám mây linh động thanh khiết dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác đối với anh ta, cô lại không chút sợ hãi tiến về phía trước, nói chuyện với anh ta, giúp anh ta đưa tin. Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô vào buổi sáng, người đàn ông mỉm cười. Thế giới này có quá nhiều tàn khốc và lãnh đạm, từ nhỏ đã lớn lên trong đấu tranh cung đình, bất kể tranh giành địa vị đích tôn hay là triều đình, bất kể chấp chính hay là luyện binh, đều như đạp trên băng mỏng, hiểm nguy rình rập. Nếu dựng lên gai nhọn đối diện với sự tàn khốc của thế giới bên ngoài, lúc xoay người về nhà có thể có một tiểu tinh linh ngây thơ giống như không phải con gái địa cầu ở bên cạnh thì hẳn là một chuyện hạnh phúc biết bao! “Cô gái vừa nãy là người phụ nữ của cậu Nghê sao?” Anh ta nhìn Trần An. Trần An nghe vậy sững sốt, không vui mở miệng nói: “Các hạ đừng nói linh tinh! Cô gái lúc nãy là vợ chưa cưới của cậu tư chúng tôi!” Anh ta như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Ồ, vợ…chưa cưới!” Trần An có chút không vui, người đàn ông này không phải khinh thường nói chuyện với mình sao? Sao còn mở miệng chứ? Mở miệng xong, còn nói những lời không liên quan, còn nói chậm rãi từng chữ, trong giọng điệu còn có cảm giác ưu việt, người như vậy, thật là không khiến người ta yêu thích! Mà lúc Tống Vĩnh Nhi quay về tới biệt thự, vừa mở cửa, xe lăn của Lăng Ngạo đã lăn tới! Mượn cái liếc mắt nhẹ nhàng khi đóng cửa, anh nhìn thấy cục diện hai chiếc xe và người đều đang cứng ngắc ở cửa sân cách đó không xa, kéo Tống Vĩnh Nhi sang, thân thiết nói: “Sao vậy?” “Em không sao.” Tống Vĩnh Nhi cười cười, nhìn anh: “ông chú, anh Nghê Chiến có đây không?” “Tôi ở đây!” Nghê Chiến ló đầu ra khỏi sofa: “Em còn không quay lại, tôi sắp đói chết rồi!” Lăng Ngạo kiên trì đợi Tống Vĩnh Nhi quay về mới có thể bắt đầu ăn cơm, cho nên Nghê Chiến dứt khoát ngồi trên sofa, tiện tay cầm đồ ăn vặt ăn. Chỉ là cái liếc mắt này của Nghê Chiến, cái đầu đang nghiêng lập tức thẳng lại! “Cố Duyên?” Cô gái như hoa như ngọc núp bên người Tống Vĩnh Nhi, là Cố Duyên? Mà Lăng Ngạo lại thoáng chốc nghiêng cổ, nhìn chằm chằm cô xong, giơ tay, kéo lọn tóc xoăn của cô phẩy phẩy, nói: “Thật đẹp!” Khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi đỏ lên. Cô cũng quên mất chuyện mình uốn tóc, chỉ là bây giờ không phải lúc để thảo luận kiểu tóc. Cô ngước mắt tìm kiếm Nghê Chiến, lại giật mình phát hiện Nghê Chiến không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt họ rồi! Tốc độ này, quá nhanh rồi đi? “Anh Nghê Chiến!” Cô gọi anh ta một câu. Nghê Chiến không để ý. Anh ta vươn tay sờ sờ tóc Cố Duyên, cười cười: “Cô cũng đi làm tóc? Còn nhuộm màu này…cô xõa thế này, rất đẹp, đẹp hơn kiểu tóc bà cô trước đây của cô! Còn có bộ quần áo này của cô, không nghĩ tới cô mặc váy cũng rất giống phụ nữ, tôi còn cho rằng cô luôn là cô nhóc trung tính.” Cố Duyên lùi về phía góc một bước, mặt không cảm xúc nói: “Cậu Nghê quá khen rồi, đây đều là cô Tống giúp tôi tham khảo.” Nghê Chiến lập tức bĩu môi, bất mãn kiến nghị: “Tính tình này của cô cũng theo thay đổi đi thì tốt rồi.” Cố Duyên không để ý đến anh ta nữa, mà là nói với Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống, anh cả và anh hai tôi vẫn còn ở ngoài.” Cho nên, cô mau chút lấy ra bức hình trong tay ra đi! Tống Vĩnh Nhi liếc Nghê Chiến một cái. Cô cũng muốn vào chủ đề nhanh chút, nhưng tư duy của Nghê Chiến và họ hoàn toàn không ở cùng tần suất! Buổi sáng kêu anh ta mua điện thoại, anh ta chạy đi tìm Lăng Ngạo, Lăng Ngạo không thanh toán, anh ta lại còn nghĩ ra cầm giấy bút viết hóa đơn cho cô, ký tên, còn ấn dấu vân tay làm tin! Trời biết lúc cô cầm giấy nợ anh ta viết, suy nghĩ của cô loạn biết bao! Đường đường là cậu Nghê, ba mươi sáu triệu còn viết giấy nợ cho một cô gái! Ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, còn viết tay nữa chứ! Ngón tay anh ta gãy thật sự qua nhẹ! Trải qua nhắc nhở của Cố Duyên, ánh mắt Nghê Chiến và Lăng Ngạo đều khẽ nghiêm túc lại, không mãnh liệt nhìn chằm chằm các cô như vừa rồi. Tống Vĩnh Nhi khẽ thở dài một tiếng, đưa tấm hình trong tay cho Nghê Chiến, nói: “Anh Nghê Chiến, bên ngoài có một người nước ngoài nói, cái khóa vàng nhỏ này là do tập đoàn châu báu Nghê thị của các anh định chế, phía trên có tên này. Anh ta tìm ông nội anh, nhưng không gặp được, cho nên đến tìm anh. Anh ta nói, chỉ cần có thể cung cấp đầu mối liên quan tới cái khóa vàng nhỏ, càng nhiều càng tốt, thù lao tùy anh đưa ra!” Vừa nghe thấy hai chữ “thù lao”, ánh mắt Nghê Chiến liền sáng lên! Anh ta bây giờ thiếu gì? Tiền đó! Ai gửi tiền cho anh ta, thì chính là người thân của anh ta! Còn thân hơn cả anh Lăng Ngạo này! Nhưng mà, Nghê Chiến cũng hiểu quy tắc hoạt động nội bộ Nghê thị, chuyên môn khắc tên trên bề mặt trang sức, đây chính là khả năng không lớn. Nhưng nhìn dấu khắc trên cái khóa vàng nhỏ này trên tấm hình, quả thực là từ lò nhà máy của châu báu Nghê thị! “Cái này, tôi thật sự phải hỏi ông một chút!” Nghê Chiến nói rồi, sắc mặt nặng nề vài phần, bàn tay như nhạc sĩ piano xòe ra, đưa thẳng về phía Tống Vĩnh Nhi! Tống Vĩnh Nhi cạn lời lấy điện thoại mới từ trong túi ra, còn chưa đưa tới lòng bàn tay anh ta, đã nghe thấy Lăng Ngạo nói: “Dùng của tôi!” Vốn dĩ, Tống Vĩnh Nhi hôm nay ra ngoài là muốn mua điện thoại mới cho Nghê Chiến, cái của anh ta không phải bị ông chú Lăng Ngạo ném rồi sao! Nhưng mà, Lăng Ngạo lại nói, điện thoại của Nghê Chiến là anh ném, cho nên anh sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ, Nghê Chiến nhận điện thoại của Lăng Ngạo, bắt đầu bấm số của Nghê Tử Dương. Vừa bấm gọi đi, thì thấy trên màn hình lại hiển thị hai chữ “ông ngoại”. Nghê Chiến chỉ vào Lăng Ngạo, bất đắc dĩ cười: “Anh, anh còn biết che giấu hơn cả trong tưởng tượng của em!” Còn chưa quay về thành phố H chính thức nhận người thân đâu, trong điện thoại đã gọi hai chữ ông ngoại rồi! Biểu cảm Lăng Ngạo cực kỳ lạnh nhạt, cũng không để ý anh ta. Rất nhanh, đối phương nhận điện thoại, giọng nói ấm áp vô cùng: “Tiểu Ngạo?” Nghê Chiến cười ha hả: “Không phải! Ông, là con! Con là Chiến!” Nghê Tử Dương lập tức lật mặt như lật bánh tráng, hung dữ, còn có vài phần ghét bỏ: “Không phải nói với con rồi sao! Không có chuyện gì đừng gọi điện thoại cho ông mà!” Nghê Chiến chịu thương toàn thân, nhớ tới người nước ngoài đang đợi ngoài cửa, Nghê Chiến lại muốn hung hăng kiếm một khoản làm tiền tiêu vặt, cho nên lại nói: “Ông, con có chuyện, chuyện rất quan trọng! Ông có biết châu báu Nghê thị chúng ta lúc nào thì từng định chế cho người ta một cái khóa vàng nhỏ, bên trên còn viết hai chữ Hữu Kỳ không?!” Nghê Tử Dương nghe vậy im lặng vài giây, tiếp đó lại truy hỏi: “Con bây giờ nói rõ cho ông! Đây là chuyện gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]