“Hữu Kỳ?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn tên trên bức hình, nhíu mày.
Tên yêu nghiệt này rõ ràng là người nước ngoài, nhưng chữ trên bức hình lại là chữ Ninh quốc, chuyện tìm người có lẽ có liên quan với Nghê Tử Dương.
Nghê Tử Dương chính là ông ngoại của ông chú.
Tống Vĩnh Nhi lập tức gật đầu nói: “Tôi sẽ mang đi giúp anh, anh ở đây đợi một lát!”
Đôi mắt mị hoặc của người đàn ông lướt qua hài lòng và tán thưởng: “Được!”
Nhìn bóng lưng Tống Vĩnh Nhi rời đi, giống như một đám mây linh động thanh khiết dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác đối với anh ta, cô lại không chút sợ hãi tiến về phía trước, nói chuyện với anh ta, giúp anh ta đưa tin.
Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô vào buổi sáng, người đàn ông mỉm cười.
Thế giới này có quá nhiều tàn khốc và lãnh đạm, từ nhỏ đã lớn lên trong đấu tranh cung đình, bất kể tranh giành địa vị đích tôn hay là triều đình, bất kể chấp chính hay là luyện binh, đều như đạp trên băng mỏng, hiểm nguy rình rập.
Nếu dựng lên gai nhọn đối diện với sự tàn khốc của thế giới bên ngoài, lúc xoay người về nhà có thể có một tiểu tinh linh ngây thơ giống như không phải con gái địa cầu ở bên cạnh thì hẳn là một chuyện hạnh phúc biết bao!
“Cô gái vừa nãy là người phụ nữ của cậu Nghê sao?”
Anh ta nhìn Trần An.
Trần An nghe vậy sững sốt, không vui mở miệng nói: “Các hạ đừng nói linh tinh! Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772047/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.