Lúc Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo ra khỏi thang máy, mới phát hiện cả phòng khách lầu một đều tối om! Tủ lạnh và bể cá ở không xa có đèn LED tinh tế đang lóe lóe, nhưng ánh sáng yếu ớt như vậy cũng không đủ mở rộng tầm nhìn của họ. Tống Vĩnh Nhi nhìn ngoài cửa sổ, phía đó cũng tối hù, không biết là thật sự đang đêm, hay là rèm cửa sổ kéo quá kín. Cô không nhịn được nói: “Chú à, bây giờ là buổi tối?” Lăng Ngạo ngước mắt nhìn cô: “Ừ, hẳn là bốn giờ sáng.” Thể chất cô nhóc này, anh xem như hiểu rõ một chút, thường bệnh nhanh, khỏi cũng nhanh. Lần trước lúc ở thành phố H, sốt một trận, buổi tối hạ sốt, lập tức liền làm loạn muốn ra ngoài chơi. Bây giờ cũng vậy, nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn này của cô, có thể tưởng tượng mấy tiếng trước vẫn là một bệnh nhân ý thức mê mang sao? Tống Vĩnh Nhi hít sâu một hơi, thân thể bất giác nghiêng về phía Lăng Ngạo: “Vậy chúng ta đi lên đi, em sợ tối.” “Em không phải đói sao?” “Nhưng em sợ tối!” “Haha ~” Trong không khí truyền tới tiếng cười khẽ trầm thấp của anh, lấy điện thoại ra, mở đèn pin, anh nói với cô: “Ở đây đợi anh, anh đi mở đèn.” Nếu là trước đây, chỉ cần anh ra khỏi phòng, sẽ ấn chuông giường. Người nhà họ Trần vừa nghe chuông giường, sẽ mở đèn phòng khách, tất cả yêu cầu của anh đều có thể thỏa mãn. Tuy nhiên bây giờ, cô nhóc nói đói rồi, anh đột nhiên cũng nhất thời hứng chí, muốn thử tự mình làm chút gì đó cho cô. Xe lăn bạc đều đều lăn đi, tạo ra đường cong ưu nhã trên mặt đất sáng bóng, bóng dáng anh như cách cô ngày càng xa, lại vào lúc cô hoảng loạn nhất ấn sáng một thế giới xanh thẳm. Anh nghiêng đầu, cười với cô: “Em ngồi sofa xem tivi một chút, đợi anh, anh đi làm đồ ăn cho em.” Tống Vĩnh Nhi sững ra ở cửa thang máy, không dám tin nhìn anh: “Anh nói gì?” Cô biết nấu ăn, cũng là vừa học, chỉ là món mì thịt sợi cải ngâm mà thôi, đặc biệt cô cho cải ngâm, cũng là hàng mua sẵn, muốn dùng vị tươi của cải ngâm che giấu tài nghệ không chịu nổi của mình! Ngoại trừ cái này, cô đại khái chỉ biết nấu mì gói! Mà anh? Biết nấu ăn? “Anh đang đùa với em sao?” Tống Vĩnh Nhi liếc anh trắng mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó, đi về phía anh, bộ dạng chính nghĩa nói: “Nếu anh đau lòng bọn Thi cực khổ cả ngày, không nhẫn tâm gọi họ, em có thể tự mình giải quyết, em không tin trong phòng bếp không có chút đồ sẵn nào!” Cô nghĩ, cũng mới bốn giờ sáng, tùy tiện tìm chút đồ lót bụng được rồi. Cô không tin trong tủ lạnh ngay cả há cảo, vằn thắn đồ cũng không có! Hơn nữa bánh bao, bánh bông lan chắc sẽ có chứ? Nếu không Thi sáng sớm làm sao biến ra sandwich nướng? Cô an ủi vỗ vỗ vai anh, cười vô cùng tự tin: “Đợi đó, chị đây đi làm, lát sau chúng ta sẽ có đồ ăn rồi!” Lăng Ngạo không biết nên khóc hay nên cười kéo cánh tay cô, ngăn cản cô đi về phía trước, hơn nữa yên lặng nhìn cô. Càng nhìn, càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ấm áp. Lời của mẹ không sai, cô Tống anh nhìn trúng này, là loại hình dễ dỗ nhất thế giới, chỉ cần tuyệt đối chân thành, thẳng thắn, trung thực với cô, cô sẽ vì yêu mà không màng thân mình. Chỉ là, trước đây sao anh lại không nhìn thấu? Quả nhiên vẫn là đứa bé có mẹ như bảo bối, ngay cả yêu đương cũng có thể xin kinh nghiệm. Anh kéo cổ cô xuống, không biết biến từ đâu ra một vòng bạc, gắn viên Saphire lấp lánh, lóe sáng trước mắt cô: “Vĩnh Nhi, anh giúp em đeo.” Tống Vĩnh Nhi nhìn dây chuyền đó, nhớ tới hôm nay tâm trạng tức giận lấy nó xuống, biểu cảm có chút phức tạp. Lăng Ngạo lại không nhìn nổi dáng vẻ khổ sở suy nghĩ của cô. Anh muốn lúc cô ở cùng mình, chuyên tâm một chút, không được nghĩ linh tinh, những hồi ức không vui đó, tốt nhất cả đời cũng đừng nghĩ! Thấy thân thể cô kéo thấp xuống, anh muốn đeo lên cho cô. Cô lại đột nhiên cản tay, nhìn anh: “Chúng ta còn chưa làm hòa đâu!” “Vĩnh Nhi!” Anh gấp rồi, dùng sức lại nắm chặt cánh tay cô, sức lực đó, lớn đến có chút dọa người! “Vĩnh Nhi, anh thật sự biết sai rồi, sau này sẽ không lại như vậy nữa! Em đeo cái này lên đi! Em cũng không biết, hôm nay lúc anh ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cả phòng chỉ còn sợi dây chuyền này, anh thật sự…anh…anh cũng không có cách nào hình dung mình đau lòng biết bao! Anh biết đây là anh sai, anh đáng đời, nhưng em đừng không để ý đến anh nữa!” Dáng vẻ căng thẳng của anh quá vội vàng, khiến trong lòng Tống Vĩnh Nhi có chút chấn động. Gò má cô phớt đỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Thì ra anh quan tâm em như vậy!” Dựa vào phong cách nhất quán của Lăng Ngạo, nghe những lời này, thật sự nên thưởng cho cô hai chữ: “Phí lời!” Nhưng hôm nay, anh rất đàn ông nhịn được, mở to mắt nhìn cô, gật gật đầu. Cô vui vẻ. Cảm thấy anh thật là không giống trước đây. Cúi đầu, hôn lên trán anh, trước khi anh vui vẻ như điên, nói với anh: “Muốn em đeo cũng được, nhưng mà, phải xem biểu hiện của anh á! Bắt đầu từ giờ đến lúc chúng ta đính hôn, nếu anh chọc em không vui, em sẽ hủy bỏ hôn ước chúng ta bất kỳ lúc nào!” Khuôn mặt anh tuấn kinh hỉ của Lăng Ngạo thoáng chốc xụ xuống: “Không phải chứ?” Cô nhóc này, thật sự biết chơi! Cô trừng anh, tức giận nói: “Sao nào, em còn chưa nghiêm túc hẹn hò đâu, em cũng muốn hẹn hò một trận, cảm nhận hạnh phúc bình thường nhất giữa các cặp tình nhân bình thường, em cũng muốn biết được cậu nhóc mình yêu theo đuổi có cảm giác gì, tóm lại mỗi một quỹ tích cuộc sống bình thường mà mỗi cô gái nên có, em đều muốn cố gắng đi thử một lần!” Mặc dù cô rất ngượng ngùng, cố ý ra vẻ tức giận để che giấu, nhưng gò má đỏ bừng đó, còn có ánh mắt lộ ra trông đợi khi nói chuyện, đều được Lăng Ngạo nhanh nhạy bắt được. Anh nhớ ra Trần An từng nói, yêu thương người phụ nữ của mình, chính là thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy, bất kể là tâm nguyện lớn hay nhỏ, đều phải xem là chuyện to như trời mà nghiêm túc hoàn thành. Trần An yêu thương Khúc Thi Văn như vậy, sự thực chứng minh, nhiều năm vậy rồi, hai vợ chồng họ chưa từng cãi nhau lần nào. Trải qua thực tiễn mấy ngày nay, Lăng Ngạo cũng phát hiện, triết học ở chung tốt chính là chỉ cần có thể gia tăng tình cảm lẫn nhau, thì cần học theo. Gật đầu, anh đáp dứt khoát: “Được!” Anh kéo lòng bàn tay cô hôn xuống. “Bé ngoan yên tâm, quỹ tích trưởng thành mà tất cả cô gái có, anh nhất định sẽ cùng em trải qua, những hạnh phúc nhỏ bình dị nhất của các đôi tình nhân trong thiên hạ, anh cũng nhất định sẽ cùng trải qua với em. Tóm lại, chỉ cần là tâm nguyện của em, anh sẽ băng qua dầu sôi lửa bỏng giúp em thực hiện.” Anh nói nghiêm túc, cô nghe cũng say rồi. Ngay cả người đàn ông phúc hắc này xem dây chuyền như vòng tay, vòng ba vòng trên cánh tay trắng nõn của cô, cài lại lúc nào cô cũng không biết. Đợi lúc cô phản ứng lại, anh đã lộ ra nụ cười hồ ly tinh, nói với cô: “Vòng tay thật đẹp.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]