Tống Vĩnh Nhi che miệng, từng giọt nước mắt lăn xuống!
Cô căn bản không nghĩ tới sẽ như vậy!
Trong lúc mơ màng, cô nhớ ra lúc họ ở trong phòng nghỉ, trước khi anh tắm rửa, nói với cô một câu, anh có chuyện muốn giải thích với cô, chẳng lẽ chính là chuyện này?
Cô lại nhớ ra trước đó trong phòng khách, cô chỉ vào chân anh mắng anh lừa dối mình, kết quả Khúc Thi Văn chen vào một câu như muốn giải thích, lại bị cắt ngang, chẳng lẽ cũng là vì chuyện này?
Trời ạ! Anh vốn có cơ hội có thể giải thích, chỉ là cô không cho anh cơ hội!
Một người xinh đẹp như anh, đi bước cao bước thấp trước mặt cô như vậy, anh nhìn cô, dùng ánh mắt chân thành dễ hiểu như trẻ con cười với cô: “Xin lỗi, Vĩnh Nhi, em có thể tha thứ cho anh không?”
Tống Vĩnh Nhi không biết.
Cô chỉ biết khóc.
“Bé ngoan, anh vốn nghĩ, qua nửa năm nữa, đợi đến lúc, anh sẽ dẫn em cùng đi Đức, lấy nẹp trong chân ra, anh muốn để lần đầu tiên em thấy anh đi đường, anh liền giống như một người bình thường. Nhưng mà, anh rất xin lỗi, anh tự cho là đúng, để chuyện phát triển như bây giờ.”
Trời biết anh đã quyết tâm bao nhiêu, mới dám thể hiện dáng vẻ kỳ cục thế này của mình trước mặt cô, bạo lộ triệt để!
Trong âm thầm, bản thân anh cũng không tiếp nhận nổi dáng vẻ đi đường hiện tại của mình!
Anh đến bên giường cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn cô: “Bé ngoan, xin lỗi! Em có thể tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772040/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.