Nghê Chiến đau đến nỗi nghiến răng cắn lợi, khóe miệng Cố Duyên co rút, cứ nghĩ anh ta là một người luyện võ đáng để mình học tập, nào ngờ anh ta chỉ là cậu ấm sống trong nhung lụa mà thôi, đấm nứt cánh cửa chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán mà thôi. “Khi nãy tôi cũng đã nhìn ra rồi, cánh cửa trong phòng bệnh VIP được làm từ gỗ hạch đào kiên cố nhất đấy, cậu Nghê khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác, chưa từng luyện tập cũng có thể đạt đến cảnh giới này.” Nghê Chiến không ngờ rằng, tính tình cô gái này lạnh lùng thì thôi đi, nói năng cũng không nể nang gì ai. Sự anh minh thần võ, hình tượng phong độ của anh, hôm nay xem như đã bị sụp đổ hoàn toàn trước mặt Cố Duyên rồi! Anh ta bất lực cắn răng, khom lưng, móa nó, đau chết được! Cố Duyên bất lực dìu anh ta từ ngoài cửa vào đến tận giường. Y tá nhanh chóng cầm máu trên cổ tay anh ta. Một bác sĩ khoa chỉnh hình nữa đã đến, ông ta chuyển hết các loại máy móc cần thiết vào phòng bệnh của anh ta luôn, vừa chụp X – quang, vừa tiêm, vừa nối xương. Một lúc sau, viện trưởng và thị trưởng đều vội vã kéo đến phòng bệnh, Nghê Chiến hắt xì hơi, bọn họ đều run rẩy! Suốt cả buổi đều nịnh nọt Nghê Chiến, hầu hạ anh ta như tổ tông của mình! Chỉ va đập có một cái mà thôi, khớp ngón tay gãy khắp nơi! Nghê Chiến đau đến nỗi cắn răng nghiến lợi, anh ta nghĩ nghĩ, sau khi lành lặn phải nhanh chóng rời khỏi thành phố M mới được, nơi này không hợp với bát tự của anh ta, sẽ gặp xui! Ngày hôm sau, ánh dương ấm áp soi xuống mặt đất, tấm màn cửa sổ dày nặng được vén lên, mùi nội tiết tố nồng nặc khắp không khí. Trên chiếc giường kích cỡ lớn, thân thể của người đàn ông rắn rỏi, vóc dáng cô gái lại mảnh mai. Nghê Tịch Nguyệt nhắm nghiền mắt lại, bà mệt rã rời, khắp người đều chi chít vết hôn, khóe mắt vẫn còn vương lại vệt nước mắt nhàn nhạt. Bà nằm trong lồng ngực Lạc Kiệt Hy, ngủ đến là ngon giấc, Lạc Kiệt Hy vẫn luôn tỉnh táo nhìn bà. Ánh mắt dịu dàng của ông ta luôn lả lướt trên cơ thể bà, một bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của bà ấy. Suốt nhiều năm nay, bà luôn không chịu ngủ lại trong Hoàng cung, mỗi lần ông ta có nhu cầu đều sẽ tự mình đến vịnh Nguyệt Nha, nơi ở của bà. Mà gần như lần nào ông cũng phải ép buộc bà ấy. Còn tối đêm qua, hiếm lắm bà mới say sưa đáp lại ông ta như vậy. Lạc Kiệt Hy vui vẻ nghĩ rằng, cuối cùng chắc hẳn là bà cũng đã chịu buông bỏ nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng, chấp nhận bắt đầu lại lần nữa với ông rồi! Ông ta liên tục hôn trên vầng trán của bà, bàn tay của Lạc Kiệt Hy chậm rãi lướt lên trên, cơ thể tự dưng nóng bừng lên, chỉ vì làn da của bà mềm mịn như tơ lụa, khiến ông ngất ngây! Ông ta nuốt một ngụm nước miêng, muốn đi tắm rửa rồi ra làm thêm một lần nữa, nhưng điện thoại Nghê Tịch Nguyệt đặt trên đầu giường lại đổ chuông. Báo thức reo năm sáu giây, rồi bị một bàn tay to lớn tắt kịp thời. Vào giây phút ông ta đặt điện thoại xuống, người phụ nữ trong lòng đã cục cựa. Lạc Kiệt Hy thầm than không hay rồi, một giây sau, tấm mền trên người đã bị bà ấy cuốn đi. Ông ta nằm trên giường, cơ thể trần như nhộng, Nghê Tịch Nguyệt kéo tấm mền bao bọc quanh người mình, bà trèo xuống giường, không buồn nhìn ông chút nào, xách hành lý nằm ở dưới đất lên, đi vào trong nhà tắm. Lạc Kiệt Hy bĩu môi, cũng đứng dậy theo. Lúc Nghê Tịch Nguyệt đi từ trong nhà vệ sinh ra, bà ấy đã ăn mặc chỉnh tề rồi. Bộ đồng phục tím nhạt, mái tóc xoăn dài xõa tung, ánh đèn chiếu xuống người bà gương mặt trắng trẻo của bà rất mực hoàn mỹ. Dù cho bà đang thấy mệt nhọc, nhưng dáng đi lại vô cùng tao nhã, toát ra vẻ lười nhác và lãng mạn. Người phụ nữ đã bước vào tuổi trung niên, mà có thể giữ nhan sắc được như bà đúng là hiếm thấy! Lạc Kiệt Hy đã bỏ đi rồi, bà ngẩn ngơ nhìn căn phòng trống rỗng. Nhiều năm nay, mỗi lần ông ta đến vịnh Nguyệt Nha đều qua đêm với bà. Sáng ngày hôm sau, mỗi khi bà bước từ trong nhà vệ sinh ra, thứ mà bà nhìn thấy chỉ có căn phòng vắng vẻ. Nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trong tay, Nghê Tịch Nguyệt chợt có cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng trăng soi đáy nước mà thôi. Bà và ông ấy, vĩnh viễn cũng không đến được với nhau. Nước mắt của bà rơi xuống, bà sờ soạng chiếc giường mà bọn họ đã từng đan quyện vào nhau, ngồi bên cạnh giường lặng lẽ rơi nước mắt. Điện thoại trên đầu giường đổ chuông, bà bắt máy, chỉ nghe đối phương nói: “Thưa phu nhân, chín giờ sẽ có người đến trang điểm và tạo hình cho bà, mười giờ cuộc họp sẽ chính thức bắt đầu, bà có thể dùng bữa sáng hoặc đọc lại bài thuyết trình, trưa nay sẽ tổ chức một buổi tiệc với những người bạn nước ngoài, sau buổi trưa thì không còn việc gì nữa, khoảng thời gian sau đó, phu nhân có thể tự sắp xếp.” “Được, tôi biết rồi.” Nghê Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại, bà nằm rũ rượi trên giường, tựa như sức lực đã bị rút ra khỏi cơ thể. Tay phải sờ tay trái, bà muốn tháo chiếc nhẫn này xuống cho rồi. “Không thích à?” Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía ngoài cửa, vóc dáng khỏe khoắn cũng xuất hiện ngay sau đó, ông ta khoác chiếc ào choàng hồng phấn lên vai của bà: “Điều hòa chỉnh thấp quá, hơi lạnh.” Nghe thấy thế, Nghê Tịch Nguyệt sững sờ, bà vội vàng ngồi dậy, quay đầu sang nhìn ông ta. Cứ nghĩ rằng ông ta đã đi rồi! Đôi mắt trong trẻo ấy toát ra vẻ bất ngờ và vui mừng! Lạc Kiệt Hy hơi sững sờ, rõ ràng được yêu thương mà thấy khiếp sợ! Ông ta mỉm cười, vuốt mái tóc xoăn của bà: “Nguyệt Nha bé nhỏ của anh, thì ra em lưu luyến Tiểu Kiệt Hy đến thế.” Bà lại tỏ ra nghiêm túc, không nói thêm gì nữa, chỉ cúi gằm đầu xuống, tiếp tục tháo chiếc nhẫn ra. Một bàn tay lớn dứt khoát phủ trên đôi tay của bà, không cho bà tự tiện hành động. Bà ngẩn ngơ ngẩng đầu: “Lát nữa tôi phải đi họp.” Cả thế giới đều biết bà là người độc thân, đột nhiên đeo chiếc nhẫn kim cương to thế này dự cuộc họp quốc tế, rõ ràng rất kỳ cục! Lạc Kiệt Hy giơ tay, tự mình vén những sợi tóc lòa xòa bên tai bà, rồi dịu dàng nói: “Anh biết, vì thế anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chúng ta đi thôi.” “Cái gì?” Rốt cuộc bà cũng cảm thấy hoang mang, đứng bật dậy ở trên giường, nhìn ông ta với vẻ sợ hãi: “Anh muốn làm gì? Anh đừng quên thân phận của mình đấy!” “Anh là vua một nước, cũng là chồng của em!” Ông ta tỏ vẻ thờ ơ, trả lời một cách dứt khoát: “Nguyệt Nha, anh đã nghĩ kỹ lắm rồi, hai mươi năm trước anh sống vì ba của mình, từ lúc đăng cơ cho đến nay, anh lại sống vì nhân dân Ninh Quốc, bây giờ, quốc thái dân an, kinh tế phồn thịnh, quân lực tinh nhuệ, quốc gia của chúng ta được hưởng nền thái bình vui vẻ trước nay chưa từng có, nửa cuộc đời sau, anh chỉ muốn được ở bên em, sống vì em, vì chúng ta! Nghê Tịch Nguyệt nhìn ông ta, trong lòng bà biết được rằng tối qua ông ta thật lòng muốn cầu hôn mình. Nhưng mà, bà lại không thể chấp nhận được! Những giọt lệ rưng rưng trong mắt bà, cảm xúc rối bời nhuốm vẻ thương đau đó khiến cho ông xót xa: “Ngoan nào, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, trong bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể mềm lòng vì em, nhưng lần này thì không được.” Lạc Kiệt Hy nhìn bà với vẻ nghiêm túc, đột nhiên ông ta nở nụ cười: “Anh muốn biết rằng, đợi đến khi chúng ta bạc đầu, Nguyệt Nha của anh có còn đáng yêu như bây giờ nữa hay không. Sao mà nhiều năm trôi qua rồi, mà trong lòng anh, em vẫn giống hệt như lúc trước kia chứ?” Lạc Kiệt Hy nhéo má bà, rồi ôm bà vào lòng mình: “Phú Nhất đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, ở dưới phòng khách đấy, chúng ta xuống ăn đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]