Nghê Tịch Nguyệt hơi sững sờ, gò má dịu dàng của bà ưng ửng đỏ: “Anh giữ thẻ phòng của tôi làm gì vậy!”
Người đàn ông này thật là!
Trước mặt cháu trai của bà mà lại nói chuyện suồng sã như thế, cái gì mà thẻ phòng ông ta đang giữ, đêm nay mình cùng về đi chứ?
Cố ý làm Nghê Chiến nghĩ ngợi lung tung sao?
Bà duỗi cánh tay nhỏ nhắn, trắng ngần ra, rồi nhìn ông ta: “Đưa cho tôi.”
Trong khắp thiên hạ này, chỉ có một mình bà dám nói chuyện càn rỡ như thế với ông ta mà thôi.
Lạc Kiệt Hy im lặng nhìn bà chăm chú, đột nhiên lấy thẻ phòng từ trong túi ra, nói với bà rằng: “Qua đây, tôi đưa cho em.”
Nghê Tịch Nguyệt cứ nghĩ ông ta đang nói thật với mình, bèn bước đến, nhưng lúc bà gần kề ông ta, bước chân mạnh mẽ của ông ta đã áp sát bà, cánh tay thon dài ôm chầm lấy eo bà, đôi môi mỏng của ông ta đặt một nụ hôn xuống gò má của Nghê Tịch Nguyệt!
Một nụ hôn phớt, chẳng qua chỉ kéo dài trong vòng một giây mà thôi, ông ta đã buông ra ngay.
Nghê Tịch Nguyệt thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn ông ta: “Lạc Kiệt Hy!”
“Trên đời này chỉ có một mình em dám gọi tên của tôi mà thôi, em nói đi, ngoại trừ em ra, tôi còn cưới ai được nữa?”
Ông ta mỉm cười nói câu ấy với bà, đột nhiên buông bà ra, bàn tay trái biến ra một đóa hoa hồng, bàn tay phải biến thêm chiếc nhẫn. Cở thể của đấng cửu ngũ chí tôn ấy chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772008/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.