Thấy bộ dạng ấy của Lăng Ngạo, Khúc Thi Văn vô thức buột miệng nói: “Xong rồi, cậu tư sáu tuổi sau khi đuối nước thì đã bị như thế, sau này ngoài việc gặp ác mộng buổi tối, thì những mười hai năm chưa mở lời nói câu nào hết!”
“Chú, chú?”
Lòng Tống Vĩnh Nhi càng hoảng hơn, cô ngồi xổm xuống ôm lấy anh, nhưng cơ thể anh run lẩy bẩy, cho dù cô gọi thế nào thì anh cũng không có phản ứng gì hết!
“Huhu, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào? Hu hu~”
Tống Vĩnh Nhi sợ đến nỗi khóc lóc, thấy người đàn ông mình yêu có bộ dạng như vậy, cô thấy lòng đau như sắp chết!
“Chú, chú!”
“Làm sao đây, anh Nghê Chiến, làm sao đây?”
Tống Vĩnh Nhi cố gắng ôm chặt cơ thể Lăng Ngạo, còn Nghê Chiến mau chóng đi đến nơi cách đó không xa lắm, lấy sim điện thoại của mình từ những mảnh tàn của chiếc điện thoại bị đập vỡ, rồi lấy sim của Tống Vĩnh Nhi ra đổi thành của anh ta.
Đứng vững cạnh Lăng Ngạo rồi Nghê Chiến nói với anh: “Anh, có gì đâu, không phải là muốn nghe thấy giọng của mẹ thôi sao, tôi giúp anh!”
Câu nói nhẹ như bay mang theo sự ấm áp vô tận, từng chút thấm vào cơ thể run rẩy lạnh lẽo của Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi dùng lực ôm lấy anh, cô có thể cảm nhận được anh thấy khá bình yên bởi câu nói này của Nghê Chiến.
Nghê Chiến lại nói: “Bây giờ tôi gọi điện cho cô, anh có muốn nghe không?’
Thật kỳ diệu khi cơ thể Lăng Ngạo không còn run nữa, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771998/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.