Chương trước
Chương sau
Tống Vĩnh Nhi quả thật sắp sụp đổ rồi.
AV là thứ phổ biến mà cả nhân loại đều biết, cho dù cô chưa xem qua nhưng cô cũng đã nghe nói qua.
Nhưng mà ông chú này hoàn toàn cách biệt với thế giới, anh sống cuộc sống thanh thâm quả dục như thầy tu nhưng như vậy không có nghĩa là người khác cũng giống anh.
“Em, em không nói chuyện với anh được nữa!” . Truyện Mạt Thế
Tống Vĩnh Nhi chẳng muốn giải thích!
Cô càng giải thích thì càng nói dính dáng đến nhiều thứ, anh lại càng không buông tha cho cô.
“Khụ khụ.” Nghê Chiến ho khan hai tiếng, che giấu vẻ lúng túng, cũng là muốn cho hai người đang cãi nhau ầm ĩ kia có bậc thang đi xuống: “Thảo luận hơn nửa ngày, tôi đói đến bụng dán vào lưng rồi, hay là mau bưng thức ăn lên trước đi!”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không ai trả lời anh ta.
Nghê Chiến mỉm cười, cũng không thèm để ý, quay ra cửa nói: “Trần An, Trần Tín! Mang thức ăn lên đi!”
Một giây sau, cửa phòng bao được mở ra, hai nhân viên phục vụ bưng nồi vào, Trần Tín cũng mang một khay thức lớn theo sau, còn Trần An vẫn đứng ở cửa như một anh lính.
“Sao chậm thế?”
Tống Vĩnh Nhi không nhịn được oán giận nói.
Nếu bọn họ mang thức ăn lên nhanh một chút thì mọi người đã ăn cả rồi, lúc đó có đồ ăn lấp miệng, cô và Lăng Ngạo sẽ không ầm ĩ với nhau?
Nhưng Trần Tín lại mở miệng giải thích: “Cậu Tư trước giờ không ăn ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên cho nên tôi và anh tôi phải kiểm tra hết thảy thức ăn này một lượt do đó mới hơi lâu một chút.”
Từng dĩa thức ăn lần lượt được bưng lên, Trần Tín lại trở về đây, nhanh nhẹn đặt một cái khay lớn lên bàn ăn.
Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi hơi cong lên: “Ăn một bữa cơm mà còn phải kiểm tra có độc hay không, anh thật sự xem mình là hoàng đế hay sao?”
Ai biết, Nghê Chiến ở cách đó không xa lại cười khẽ, sau đó lí nhí nói: “Chẳng phải thế còn gì?”
Mọi người đều đang lên thức ăn, nồi nhỏ cũng bắt đầu sôi liu riu, tiếng bước chân xen lẫn tiếng bát đũa chạm vào nhau, nên câu nói của anh bị hãm lại phân nửa, gần như không ai nghe rõ cả.
Tống Vĩnh Nhi không hiểu nhìn anh ta: “Anh Nghê Chiến, anh nói gì cơ?”
“Hả?” Nghê Chiến sững sờ, gương mặt đẹp trai hơi lướt qua tia hoảng hốt, sau đó nhanh chóng trấn định lại: “Không, không có chuyện gì. Tôi vừa nói gì sao? Ha ha tôi cũng không biết nữa.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Đợi sau khi Trần Tín và nhân viên phục vụ đều ra ngoài, Trần An lại đi vào.
Anh ta dọn bộ dụng cụ ăn và nước chấm lên cho mọi người, còn khui chai rượu vang và nước ép táo chua tự mang theo, sau khi đã rót cho mọi người xong anh ta nói: “Cậu Tư, cậu Nghê, cô Tống thức ăn và bộ đồ dùng này đều đã được kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì, mời mọi người từ từ dùng bữa.”
Nói xong, anh ta dứt khoát xoay người rời đi.
Trước khi đến quán lẩu, lúc Lăng Ngạo nói chuyện qua điện thoại với Nghê Chiến, anh đã nói: lâu rồi anh chưa ăn lẩu.
Thế nhưng mà nhìn Lăng Ngạo trước mặt đang không ngừng bắt chước thứ tự ăn lẩu trước sau của Tống Vĩnh Nhi thì Nghê Chiến không nhịn được hỏi: “Cậu Tư, cậu đừng nói với tôi là cậu chưa từng ăn lẩu đấy nhé?”
Vẻ mặt Lăng Ngạo hơi mất tự nhiên, nhưng anh cũng không trả lời.
Anh học theo dáng vẻ của Tống Vĩnh Nhi, chấm thịt dê xiên đã nhúng qua nước lẩu vào bát nước chấm, sau đó thổi cho nguội bớt cuối cùng là cho vào miệng.
Anh ăn rất thong thả. Mặc dù anh chưa từng ăn nhưng lại học rất nhanh.
Tống Vĩnh Nhi đang ăn, nghe Nghê Chiến nói vậy lúc này cô mới cảnh giác nhìn Lăng Ngạo.
Cô chưa từng gặp được người đàn ông nào khi ăn lẩu mà vẫn giữ được dáng vẻ tao nhã như anh cả.
Trong đôi mắt cô hiện lên vẻ mến mộ rõ rang, lập tức cô cũng không còn phân vân chuyện lúc nãy bọn họ cãi nhau nữa. Cô vớt hai viên bò vò viên từ nồi của cô để vào trong dĩa thức ăn của anh nói: “Chú à, bò vò viên này ăn ngon lắm, nhưng mà lúc chú cắn nhẹ viên bò này thì nên cắn chậm thôi, nước trong viên bò rất nóng, còn dễ bắn ra ngoài đấy!”
Sắc mặt thâm trầm của Lăng Ngạo lập tức hòa hoãn không ít, anh dịu dàng nhìn cô nói: “Được.”
Thời gian kế tiếp rất ấm áp, rất yên tĩnh.
Trong lòng Lăng Ngạo chưa bao giờ yên ổn, tuy anh không mở miệng, nhưng cô đoán chừng có rất nhiều món ăn anh cũng chưa từng ăn, cho nên cô sẽ nhắc nhở anh trước. Quả thật anh cũng chưa từng ăn loại lẩu nhúng này, có rất nhiều món ăn anh cũng là mới nghe nói lần đầu tiên.
Khi cô híp mắt cười ngọt ngào, nhìn anh nói: “Cái này gọi là bò vò viên!” thì anh cũng cười theo, trông có sức sống hơn hẳn.
Bầu không khí hài hòa, Nghê Chiến ăn cũng rất vui vẻ.
Lúc ăn xong, Tống Vĩnh Nhi gọi nhân viên phục vụ tính tiền, kết quả khi Trần An mở cửa phòng bao ra, sau lưng anh ta là một người đàn ông béo lùn, hói đầu, ăn mặc rất ra dáng đang vác theo bụng bia khệ nệ bước vào.
Ông ta đứng trước bàn ăn quan sát một hồi, sau khi so sánh người đàn ông đang ngồi trên xe lăn và một người đang ngồi trên ghế xong, ông ta mỉm cười nịnh nọt bước lên trước nói: “Cậu Nghê à, sao cậu đến thành phố M của chúng tôi mà không nói cho tôi biết trước một tiếng để tôi dễ sắp xếp chỗ ở cho cậu!”
Nghê Chiến nheo mắt lại, rất không vui nói: “Ông là ai?”
“Tôi là bí thư thành phố M!” Người đàn ông mỉm cười muốn tiến gần hơn về phía trước, nhưng Nghê Chiến đã trưng ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Hai ba năm nữa tôi sẽ ở lại nơi này, nhưng không cần ông sắp xếp chỗ ở cho tôi đâu. Tôi thấy Tử Vi Cung của cậu Tư rất hợp ý tôi đấy!”
“Cậu Tư?” Người đàn ông gần như cả kinh, nhưng lại khéo léo trả lời: “Cậu Nghê, tuy cậu Tư là con cái của nhà họ Lăng, nhưng cậu ấy đã ra ngoài từ lâu rồi. Tuy chỗ ở của chúng tôi không thể so với biệt thự tự nhiên trên đỉnh núi của nhà họ Lăng nhưng tôi nghĩ hay là tôi vẫn cứ sắp xếp chỗ ở cho cậu. Thành phố M của chúng tôi có rất nhiều nhà ở có tầm nhìn phong cảnh rất đẹp, ha ha…”
“Được rồi!” Nghê Chiến nhíu mày, sắc mặt khó coi, rõ ràng anh đã không còn kiên nhẫn nói tiếp nữa: “Chuyện của tôi không cần ông quan tâm! Trần An, mời ông ta ra ngoài. Phục vụ đâu, tính tiền!”
Trần An tiến lên một bước: “Ngài bí thư, xin mời.”
Người phục vụ bước đến nói: “Bí thư Lý đã thanh toán hóa đơn này rồi.”
Nghê Chiến hoàn toàn không lưu luyến đứng lên cẩn thận đẩy xe lăn cho Lăng Ngạo nói: “Nếu đã tính tiền xong rồi thì chúng ta đi thôi!”
Tống Vĩnh Nhi đuổi theo rất nhanh, sau đó bọn họ cứ như vậy bước ra khỏi quán lẩu đông nghìn nghịt người.
Lần này toàn bộ thành phố M gió nổi mây vần, ngay cả dân chúng bình thường cũng đang bàn tán sục sôi, không biết tại sao cậu Tư vô dụng của nhà họ Lăng làm sao lại lọt được vào nhà họ Nghê, cùng ăn chung một bàn rồi còn đến ở nhà cậu Tư nữa?
Tin tức như thế lan truyền đến mức xôn xao dư luận, ngay lúc Tống Quốc Cường gọi điện cho Tống Vĩnh Nhi hỏi thăm tin tức thì Tống Vĩnh Nhi mới lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Nghê Chiến.
Xem ra anh ta cố ý đuổi Mạnh Tiểu Long đi là vì có được tin bí thư thành ủy cũng có mặt ở quán lẩu.
Xem ra anh ta cố ý nhắc tới Tử Vi Cung trước mặt bí thư, còn cố ý tự tay đẩy xe lăn cho Lăng Ngạo cũng là vì có dụng ý khác.
Mà trước khi Nghê Chiến đến thành phố M, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều treo đầy hình đính hôn của cô và Lăng Ngạo, thậm chí còn in cả tên của Lăng Ngạo nữa đấy!
Hai người này, nhìn như Lăng Ngạo không coi trọng Nghê Chiến, nhưng trên thực tế, một người trước một người sau phối hợp vô cùng ăn ý, khiến cho người đời không thể không nhìn nhận lại Lăng Ngạo một lần nữa.
Tống Vĩnh Nhi chậc lưỡi cảm thán. Cô không khỏi suy nghĩ, đàn ông ấy à, thoạt nhìn thì rất vô hại nhưng thực chất tất cả bọn họ đều là sói đội lốt cừu cả đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.