Nhìn khuôn mặt nhỏ vô tâm của Tống Vĩnh Nhi, Trần Tín thật sự không biết nên nói gì. Anh ta liếc nhìn vali hành lý màu xanh hồng kia, vừa muốn mở miệng giúp Lăng Ngạo giữ cô lại, lại nghe thấy anh trai của mình đã lên tiếng trước: “Cô Tống, chồng tương lai của cô đang ở trước mặt tại sao cô lại đề cập đến chuyện muốn đi gặp bạn thanh mai trúc mã của mình? Tự cô cảm thấy phù hợp sao?” Dường như cô cảm thấy bất ngờ một chút, ánh mắt nhìn vào Lăng Ngạo. Mắt Lăng Ngạo mênh mông như biển, mơ màng không thể đoán trước, trong chốc lát lóe lên một tia cảm xúc khiến Tống Vĩnh Nhi không hiểu. Hai tay cô vẫn đang đặt trên đầu gối của anh, nũng nịu nói: “Chúng ta vốn là có giao hẹn ngầm, anh quên rồi sao? Anh, sau này chúng ta không cãi nhau nữa có được không? Nếu như tôi có gì khiến anh không hài lòng, anh cứ nói ra, tôi có thể thay đổi. Chúng ta cố gắng sống chung hòa thuận với nhau, có được không?” Trần An lạnh lùng lườm cô một cái, uổng công vừa rồi anh ta còn nghĩ cách để Cậu Tư đưa cô đi cùng, bây giờ nghĩ lại, Trần An cảm thấy không đáng thay cho Cậu Tư. Nhìn đi, căn bản là cô không hề muốn nghĩ đến chuyện sống cùng Lăng Ngạo đến hết cuộc đời. Lăng Ngạo gạt móng vuốt nhỏ đang ở trên đầu gối của mình ra sau đó phủi nhẹ. Bàn tay to lớn trắng nõng hơi lạnh, rõ ràng là không sử dụng quá nhiều sức lực nhưng lại làm cho Tống Vĩnh Nhi cảm giác được là anh đang tức giận. “Anh, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Cô nhíu mày, dường như cũng đang tức giận. Lăng Ngạo cũng không để ý đến cô, hướng Trần Tín nói: “Đi!” Trần Tín tiến lên đẩy xe của anh, Trần An tiến lên xách vali hành lý màu đen, ba người đàn ông cứ như vậy từ trong nhà rời đi. Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, đang tức giận, trơ mắt nhìn bọn họ cho hành lý lên xe, sau đó nhìn bọn họ ngồi lên xe và rời đi trước tầm mắt của cô. __________________ Cả ngày, Tống Vĩnh Nhi ở biệt thự Tử Vi ăn không ngồi rồi. Chơi máy tính đến thì xem TV, xem TV chán thì đi ngủ, ngủ một giấc dậy thì vui chơi giải trí, nếu không nữa thì chính là ôm Trân Trân cùng nhau chơi đùa. Mặt trời lặn phía tây, ánh nắng chiều tà nhuộm những bông hoa bên ngoài biệt thự Tử Vi thành một dải màu sắc rực rỡ giống như một giấc mơ. Cô ôm bình nước táo chua ngồi trước sân bóng rổ, buổi chiều ăn quá nhiều đồ ăn vặt cho nên bữa tối ăn không được, buồn bực ngán ngẩm ngẩn người, cô rất nhớ nhà. Điền Thi Thi vẫn luôn yên lặng chăm sóc cô. Mặc dù cả ngày cô lấy rất nhiều lý do và những yêu cầu khác nhau không ngừng nói với Điền Thi Thi, có thể để cô trở về nhà mấy ngày không, cô hứa sẽ quay lại trước khi Cậu Tư trờ về. Không biết phải làm sao, từ đầu đến cuối Điền Thi Thi vẫn lắc đầu nói không. Không chỉ có như vậy, ngay cả vừa rồi, cô mượn điện thoại của Điền Thi Thi gọi về nhà, Điền Thi Thi cũng không cho mượn. Trong lòng Tống Vĩnh Nhi hơi khó chịu, mượn ánh trăng treo trên cành cây trong đêm tối xinh đẹp, cuối cùng cô không nhịn được, nói: “Chị A Thi, hôm nay chị hơi xa lánh tôi, không giống với ngày hôm qua!” Điền Thi Thi cười nhạt một tiếng: “Tâm tư của Mộ so Cậu Tư càng sâu không thể lường được, là một người quản gia, tôi chỉ làm công việc hằng ngày mà mình nên làm, chỉ thế mà thôi.” Tống Vĩnh Nhi nhìn cô ta, thở dài: “Rõ ràng là Lăng Ngạo không nói lý lẽ, anh ta đi công tác đi cũng không ở trong nhà, tôi về nhà lại không làm phiền gì đến anh ấy, tại sao tôi cảm thấy, mọi người đều như đang giận tôi.” “Không dám.” “Chị! ” “Cô Tống có muốn dùng bữa tối không?” “Không muốn ăn.” “Được.” Máy móc đối thoại, ngươi tới ta đi, cũng không có một chút cảm xúc. Tống Vĩnh Nhi cảm thấy ấm ức, càng thêm nhớ nhà. Để lại cái bình ở sân bóng rổ, cô quay người đi vào trong nhà, nhìn cây hoa tường vi ở cách đó không xa, nói: “Không biết bây giờ Lăng Ngạo đang làm gì.” “Nửa giờ trước, xe của Cậu Tư vừa mới chạy qua cao tốc thành phố H, bây giờ đang dùng cơm ở khách sạn.” Điền Thi Thi vừa nói vừa nhặt chiếc bình bị bỏ lại, tiếp tục đi theo cô. Hai người đi vào trong nhà, Tống Vĩnh Nhi hững hờ nói: “Đi thành phố H sao? Tôi cũng chưa đi đến đó lần nào, có vui không?” “Tôi nhớ rằng trước khi đi, Cậu Tư đã hỏi cô có muốn đi cùng hay không?” “Ah.” “Cô Tống, cả ngày hôm nay Cậu Tư không có ở đây, cũng không có chuyện gì làm phiền cô, vậy trong đầu cô là nghĩ đến Mạnh Tiểu Long nhiều hơn hay là nghĩ đến Cậu Tư nhiều hơn?” “A?” Tống Vĩnh Nhi dừng chân lại, nhìn Điền Thi Thi: “Tại sao chị cũng ghét anh Tiểu Long như vậy?” Cô nhớ rất rõ lúc buổi sáng là vì nói đến Mạnh Tiểu Long nên Lăng Ngạo mới lạnh lùng rời đi. Điền Thi Thi nhìn cô, thấy dáng vẻ nghĩ mãi không thông của cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Không có gì.” Đi vào phòng khách, Tống Vĩnh Nhi muốn đi lên lầu, trong lúc lơ đãng ánh mắt nhìn thoáng qua thấy một chiếc vali hành lý màu xanh hồng để quên ở bên cạnh ghế sô pha và bàn uống trà. Cả ngày hôm nay cô chạy tới chạy lui cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó. Chỉ là bây giờ mới nghĩ đến hỏi một câu: “Chồng của chị có gọi điện thoại về không? Bọn họ lấy thiếu một chiếc vali đúng không?” “Không có.” Điền Thi Thi nhìn xem chiếc rương kia, có chút đau đầu: “Nửa đêm hôm qua Trần An dặn dò tôi giúp cô thu dọn một chút đồ đạc. Anh ấy nói hôm nay Cậu Tư sẽ đưa cô đi thành phố M, cho nên cần tôi thu dọn chút quần áo cho cô.” “Quần áo?” Tống Vĩnh Nhi không hề cảm thấy vui vẻ: “Quần áo trên lầu nhiều như vậy tôi cũng mặc không hết, còn chuẩn bị quần áo làm gì?” Điền Thi Thi nói: “Những thứ này không giống, đây đều là những bộ đồ màu đen, màu trắng, màu xám, những màu sắc này còn phối kèm với túi xách và giày cũng cùng màu.” “Tôi không thích những thứ màu sắc vô hồn như vậy.” “Ngày mai là ngày giỗ của mẹ Cậu Tư.” “Cái gì?” “Di thể mẹ của Cậu Tư vẫn không vớt được, nên ông chủ làm cho bà ấy một ngôi mộ ở quê nhà, là nơi chôn quần áo và di vật, hằng năm đến ngày giỗ, Cậu Tư đều sẽ tự mình đi một chuyến.” Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên không nói lời nào. Ngay khi Điền Thi Thi cho là cô sẽ có phản ứng đặc biệt nào đó, bỗng nhiên thấy cô lại quay người, như không hề có việc gì và đi lên lầu. Điền Thi Thi liếc mắt chiếc rương kia, ánh mắt ảm đạm. Vốn tưởng rằng thế giới của Cậu Tư sẽ vì sự xuất hiện của Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng có thể mở ra một tia ánh sáng. Nhưng không ngờ, cô Tống đối với chuyện tình cảm đầu óc lại luôn chậm chạp, còn không hề anh ý đến Cậu Tư. Thôi được! Ngay khi Điền Thi Thi quay người chuẩn bị rời đi, trên bậc thang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Điền Thi Thi ngước mắt, thấy người vừa mới rời đi đang nghiêm túc nhìn mình: “Có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi không gọi về nhà, tôi muốn gọi điện thoại cho Cậu Tư, tôi không biết ngày mai là ngày giỗ của mẹ anh ấy, tới đây hai ngày những cũng không có ai nói với tôi, tôi không phải cố ý không đi.” “Được, vậy thì tôi gọi điện cho Cậu Tư.” Ánh mắt Điền Thi Thi lộ ra một tia giảo hoạt, lấy điện thoại ra và bấm cho một dãy số, sau đó bật loa ngoài đợi đối phương nghe máy. Rất nhanh, một giọng nói quyến rũ truyền tới: “Hello~!” Điền Thi Thi cũng không cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp máy! Trong nhát mắt khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi trở nên trắng bệch, cô chỉ về phía điện thoại của Điền Thi Thi: “Đây, đây là… Tại sao có thể có một người phụ nữ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]