Mùi hương Tử Vi vây quanh, cánh hoa rơi lả tả.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Vành tai dường như cũng bị nhuộm đỏ bởi hoa Tử Vi, cô không ngờ hôm nay Lăng Ngạo sẽ cho người khiêng bàn ăn ra bên ngoài, cùng cô dùng bữa sáng trong sân.
Nhớ tới chuyện xảy ra vào buổi sáng, ánh mắt Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo có một chút sùng bái, cô làm việc mất thể diện như vậy nhưng anh thật sự vẫn giữ bí mật cho cô!
Nhất ngôn cửu đỉnh, là một người đàn ông thật sự!
Điền Thi Thi đem hai phần cá tuyết nướng bày trước mặt Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, mỉm cười nói: “Cậu Tư, cô Tống, mời dùng.”
“Cám ơn.” Tống Vĩnh Nhi vội vàng nói.
Lúc cô quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng nhìn về khuôn mặt đẹp trai đến mức đáng giận của Lăng Ngạo, không nhịn được suy nghĩ, nếu như anh có thể đứng dậy đi lại, người đàn ông tốt như vậy, chắc là không đến lượt mình gả đi.
Thật ra, Tống Vĩnh Nhi chính là người có tính cách đơn thuần như vậy.
Một giây trước còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một giây sau chỉ cần người kia đối tốt với cô một chút, cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, những ân oán trước đó đều được xóa sạch.
Lưu Lan luôn nói tính tình của cô như vậy rất dễ bị thiệt thòi, sẹo liền quên đau!
Thế nhưng Tống Quốc Cường lại nói, cuộc sống của con người luôn rất nhiều điều rắc rối, có thể sống được thoải mái cũng là một loại bản lĩnh, hà tất phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771904/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.