Tống Vĩnh Nhi muốn khóc rồi.
Mắt của cô đỏ hoe, rất tự trách: “Kết quả tự nhiên là tôi sai rồi, dấu chân đó căn bản không khớp với số giày của anh ấy!”
Điền Thi Thi thở phào một hơi!
Bỏ găng tay và rót cho Tống Vĩnh Nhi một lý nước đặt ở bàn: “Cô không cần buồn bã đâu, cậu tư từ nhỏ đến lớn đều bị người ta cười cợt, chắc cũng quen rồi.”
Nước mắt mà Tống Vĩnh Nhi đã nhịn rất lâu, bởi vì nghe câu đó liền rơi xuống.
Điền Thi Thi lại nói: “Cho nên cô đối đãi với cậu ấy như thế cũng không có gì đâu, cho dù cậu ấy có buồn trong lòng thì cũng sẽ không nói ra, cậu ấy chỉ lặng lẽ chịu đựng thôi. Cô Tống, cô thật sự không cần quá để ý.”
“Hu hu~ hu hu hu~”
Tống Vĩnh Nhi bắt đầu khóc nức nở, đôi vai nhỏ cũng run lên.
Mà Điền Thi Thi lại làm như không thấy, lại thêm một câu: “Ài, nhớ năm cậu tư 6 tuổi bắt đầu gặp ác mộng, khóc lóc đòi mẹ, bây giờ nhớ lại, may mẹ của cậu tư không còn, nếu không phu nhân nếu nhìn thấy cậu tư như bây giờ nhất định sẽ đau lòng lắm!”
“Hu hư~! Hức~!”
Tiếng khóc của Tống Vĩnh Nhi từ nghẹn ngào thành khóc lớn.
Cô vốn đã tự trách rồi, bây giờ nghĩ đến Lăng Ngạo từ nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, trong lòng lại càng khó chịu.
Điền Thi Thi lấy giấy ăn lâu mặt cho cô, đợi cô khóc xong, mới nói: “Sau này, cô Tống nên cố gắng đối xử tốt với cậu tư một chút!”
“Ừm!”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771899/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.