Cả người cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ, đại não của Tống Vĩnh Nhi đột nhiên xuất hiện một khả năng!
Cô bất ngờ quay người lại, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ăn bánh pudding trước mắt, nói từng từ: “Chú vừa rồi còn chưa có giải thích, chú làm sao ra khỏi được xe lăn mà ngồi lên ghế?”
Vị tri xe lắn bây giờ cách Lăng Ngạo phải có ba bốn mét.
Hơn nữa, khoảng cách này lại không có tường, bàn trà, ghế sô pha để có thể cho anh vịn vào mượn lực!
Tống Vĩnh Nhi sắp điên rồi!
Cô vô thức lùi lại một bước!
Người đàn ông trước mắt này, anh là ma quỷ sao? Sao cô lại cảm thấy lúc này lưng của cô đang đổ mồ hôi?
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô, ánh mắt nhanh chóng lóe lên cái gì đó, sau đó mỉm cười, tràn đầy sủng nịnh nhìn cô: “Trong nhà có cửa sau, Trần An bọn họ sau khi đỡ tôi qua đây thì từ cửa sau rời đi, là tôi kêu họ ra ngoài làm việc. Có vấn đề gì sao?”
“Dấu chân đó thì giải thích như thế nào?”
Tống Vĩnh Nhi chỉ là dấu chân trên sàn nhà, nó còn ở giữa chiếc xe lăn và bàn sách nữa, hướng của dấu chân là chỉ về phía bàn sách!
Cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sợ hãi giảo hoạt của Lăng Ngạo, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Giày của anh, bên trái, vứt qua đây! Tôi muốn xem thử có phải cùng một cỡ hay không!”
Lăng Ngạo sững người.
Nụ cười trên mặt liền cứng nhắc.
Một lát sau, anh có chút tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771898/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.