Tiếng ve kêu râm ran trong đêm hè tĩnh lặng, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Áo trắng tinh như tuyết phối với quần jeans lửng xanh nhạt, mái tóc đen bóng cột đuôi ngựa kiêu ngạo ve vẩy sau gáy, chân đi sandanls da cừu trắng. Tống Vĩnh Nhi ăn bận tự nhiên như cô học trò, mong ngóng đứng đợi ở lan can ngoài cửa.
Thật ra, cô thích mặc váy nhất.
Nhưng cô biết con gái ra đường buổi đêm không an toàn nên mới lựa chọn chiếc quần này.
Cô dỏng tai nghe tiếng loa phát thanh báo chuyến tàu xuất phát, dừng lại, đến bến, lúc 1 giờ 15 phút, cuối cùng cô đã nhìn thấy dáng người cao ráo quen thuộc, đem lại cảm giác an toàn cho mình chầm chậm đến gần.
Cô vẫy cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo rồi nhảy bẫng lên: “Anh Tiểu Long.”
Trong biển người, Mạnh Tiểu Long vừa nhìn đã thấy cô ngay.
Cho dù không tính đến khí chất hơn người đó của cô, chỉ cần thấy cô nhảy bẫng lên, ríu rít gọi tên mình là anh đã có thể phân biệt cô với những người còn lại.
Mạnh Tiểu Long bất đắc dĩ mỉm cười, vừa đi được hai bước đã quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh.
Cô gái này có mái tóc ngắn, gương mặt xinh xắn, nước da màu lúa mạch nom rất khỏe khoắn, cô mặc chiếc váy lanh, bẽn lẽn nép bên người anh như chú chim nhỏ, thi thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn Mạnh Tiểu Long.
Tống Vĩnh Nhi sững người, không thét, không gọi anh nữa.
Đến giờ cô mới nhìn thấy Mạnh Tiểu Long xách hai chiếc va ly trong tay, một chiếc đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771883/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.