“Ắt chù!”
Tống Vĩnh Nhi mặc áo ngủ, trên tay cầm miếng khăn giấy để lau nước mũi.
Trong không khí phảng phất có chút mùi hương tắm gội nhàn nhạt, một mái tóc dài đen bóng dày rậm cũng đã được sấy khô, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo càng làm nổi bật lên chiếc mũi đỏ ửng, đáy mắt cô cũng có hơi hơi đỏ, rõ ràng là đã bị trận mưa lúc nãy làm cho cảm mạo rồi.
“Để mẹ xem xem, có sốt không?”
Lưu Lan cầm chiếc nhiệt kế điện tử rồi đặt nó lên trán của con gái mình, ngay lập tức các chữ số Ả Rập hiện lên trên mức 38.6, thấy vậy bà liền đau lòng nói: “Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước một chút, mẹ đi lấy thuốc hạ sốt cho con!”
Tống Vĩnh Nhi rút tờ khăn giấy ra lau mũi, trong lúc cô đang kéo chăn định nằm xuống thì lại thấy ba cô Tống Quốc Cường bưng một chén gì đó bước vào phòng, rồi cất giọng ân cần: “Uống chén canh gừng này đi.”
“Không uống đâu!” Tống Vĩnh Nhi kéo chăn bao phủ hết cả người mình, cô thốt lên lý do từ chối: “Canh gừng cay lắm! Con muốn uống thuốc tây!”
Dưới tấm chăn, chiếc mũi nhỏ của Tống Vĩnh Nhi nhăn lại dữ dội, nhưng đôi tai lại dựng lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài— . Truyện Linh Dị
“Uống thuốc tây có ba phần độc, nó chỉ là cảm xoàng mà thôi, uống nhiều nước, giữ ấm và uống chút canh gừng là được rồi.”
“Nó sốt rồi, hay là uống chút thuốc hạ sốt đi.”
“Vậy thì uống canh gừng rồi uống thuốc sau.”
“Ông biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771871/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.