Hứa Mịch về nhà ngủ một giấc, lúc ngủ dậy đã là hơn bốn giờ. Cô nằm trên giường một lúc lâu, đến khi chán rồi mới đứng dậy, dự tính đi ra chợ gần đây mua đồ về nấu cơm. Tuy rằng nghĩ là ra ngoài ăn, nhưng mà giờ lại không muốn như vậy nữa, nhớ tới mẹ cô có nói, ăn cơm ở ngoài như là người không có nhà vậy.
Cô ở đây cũng đã một thời gian, nhưng mà vẫn chưa thấy có cảm giác cái nhà, cảm giác như nơi này chỉ là nơi ở tạm thời vậy. Đúng là lời mẹ nói hôm qua đã đánh thức cô rồi. Bọn họ hai ngày rồi ăn cơm ở ngoài, ăn xong rồi về, đây chẳng giống nhà ở, mà là giống cái trọ hơn. Hai vợ chồng ở đỡ qua ngày, như khách cũng không khác mấy.
Bị mẹ dạy dỗ rồi, Hứa Mịch tính toán đổi nết một phen. Nói thật là cô cũng không phải chán ghét chuyện xuống bếp, thật ra cô còn rất thích cái cảm giác thành tựu làm ra các món ăn mĩ vị nữa. Trước kia ở nhà, lúc cô hứng trí thì sẽ xuống bếp ở cả một ngày, nghiên cứu từng món ăn nấu như thế nào. Chẳng qua là gần đây tỷ lệ lười nhác tăng cao, nên cô không muốn động tay động chân thôi.
Lúc Du Ninh Trạch tan tầm về nhà, vừa mới mở cửa ra, anh đã nghe thấy mùi vị thịt thơm lừng lan khắp cả nhà. Vốn dĩ là anh không thấy đói, nhưng mà mùi hương này lại khiến cho bụng anh kêu gào lên đòi ăn ầm ĩ. Du Ninh Trạch thay giày, nhanh chóng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-da-say/1520189/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.