Sau khi đi dạo một vòng Tần Trăn Trăn cùng Lục Như Vân trở về, chỉ là hai người đều không lên tiếng, không nói một lời. Phó Trừng và Đinh Nhất Xuyên ở cách đó không xa giọng đầy hâm mộ nói:
"Tuyệt vời!"
Vương Tử đưa tay khều khều tay Phó Trừng:
"Nhìn em hâm mộ người ta kìa, trở về kiếm một cô vợ yêu thương em đi."
Phó Trừng nghiêng đầu nhìn anh ta:
"Nhìn thấy Lục lão sư với Trăn Trăn, anh cảm thấy trong mắt em còn có thể chứa được những người son phấn trần trục?"
Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử nhìn nhau bật cười, Phó Trừng phát cáu ở phía sau giơ nắm đấm, Đinh Nhất Xuyên vừa chạy vừa cười nói:
"Nè nè nè, Phó Trừng, người cao quý nên tự hiểu lấy mình, em muốn tìm người như Lục lão sư với Trăn Trăn, em phải nhìn lại bản thân!"
Vương Tử lập tức tiếp lời:
"Đúng vậy, tôi cảm thấy son phấn trần tục kết đôi với em thật đáng tiếc."
Cậu ta nói xong Phó Trừng thiếu điều cầm cây gậy đập lên đầu hai người này, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ ửng lên, dưới ánh đèn cực kỳ đáng yêu.
Tần Trăn Trăn nghe tiếng cười đùa bên ngoài, cô đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy ba người trẻ người chạy người đuổi ầm ĩ, trong ánh mắt của cô chợt có chút hâm mộ.
Những người bạn thân của cô trước khi cô nổi tiếng bởi vì cô quá bận nên ít liên lạc, sau này khi nổi tiếng ngoại trừ đoàn phim sớm chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559783/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.