Một giờ sau, thay vì đợi được Tần Trăn Trăn trong bữa tiệc lúc sáng sớm, Mạnh Hân lại đợi đến một cuộc gọi thông báo từ nàng. "Tần Trăn Trăn! Em có biết mình đang nói gì không!" Đầu dây bên kia đứt quãng vì kích động, Tần Trăn Trăn vừa cầm tờ giấy Tuyên vừa lặp lại: "Mạnh tỷ, em muốn kết hôn." Mạnh Hân bị nàng dọa đến hô hấp cứng lại: "Kết hôn? Với ai? Đừng nói với chị là cái tên tiểu bạch kiểm cùng em đóng phim truyền hình lần trước chứ?!" **tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc),công tử bột.. Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ, toàn thân cuộn tròn, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, tay kia vô thức ôm lấy đầu gối của, giọng nói yếu ớt: "Cùng Lục Như Vân." Xung quanh Mạnh Hân có tiếng ồn ào, giọng cô khá lớn: "Ai?" Tần Trăn Trăn cắn răng, gằn ra từng chữ: "Lục Như Vân!" Thân thể Mạnh Tín cứng đờ, cô chớp chớp mắt hai lần, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:" Lục Như Vân?" "Trăn Trăn, em bị điên rồi sao?" Tần Trăn Trăn:.... Nàng đã sớm đoán được phản ứng của Mạnh Hân nhưng lại không cách nào giải thích tình huống ở Thiên Duyên Tự, Tần Trăn Trăn chỉ trả lời ngắn gọn: "Em không uống rượu, cũng không bị điên, Mạnh tỷ, em đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định." "Em suy nghĩ cẩn thận cái con khỉ!" Mạnh Hân nghe nàng trả lời mạch lạc lại càng cảm thấy bực bội: "Trăn Trăn, em có biết hôn nhân nghĩa là gì không? Nó đồng nghĩa với việc em sẽ mất đi một phần lớn tài nguyên!" "Em thành thật khai ra, có phải bởi vì gần đây trên mạng bôi nhọ em cùng Lục Như Vân mới ra quyết định này?" Tần Trăn Trăn tựa đầu vào đầu gối, nàng có chút cáu kỉnh: "Không phải." Mạnh Hân hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Còn cứng miệng, nếu không vậy em nói cho chị biết em cùng cô ấy bên nhau khi nào?" Tần Trăn Trăn bẹp miệng: "Vừa mới đây." Mạnh Hân:... - ----------------------------- Nửa giờ sau, Mạnh Hân rời khỏi bữa tiệc, đi đến căn hộ của Tần Trăn Trăn. Căn hộ được Tần Trăn Trăn mua vào năm ngoái sau khi cô quay một bộ phim truyền hình nổi tiếng. Căn hộ này không lớn nhưng vị trí đẹp, môi trường tràn ngập ánh sáng, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố A. Khi Mạnh Hân đến nhìn thấy Tần Trăn Trăn đang dựa đầu vào cửa sổ sát đất, vòng hai tay tự ôm lấy mình, đôi mắt sáng ngời hiện ra vài tia sâu kín. Tần Trăn Trăn vừa tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng, mái tóc dài ngang eo buông thõng sau lưng, ngọn tóc lấm tấm nước thấm ướt váy ngủ, lộ ra dáng người lả lướt, ánh đèn màu vàng ấm áp phủ lên người nàng tạo cảm giác mơ hồ mà đẹp đẽ. Mạnh Hân liếc nàng một cái rồi quay đi, khi đi qua ghế sô pha, cô cầm khăn choàng đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn thay nàng mặc vào. Tần Trăn Trăn quay đầu lại nhướng mi, môi mỏng khẽ hé mở: "Mạnh tỷ, chị đến rồi." Mạnh Hân ậm ừ nhìn nàng. Khuôn mặt của Tần Trăn lúc không trang điểm vẫn hết sức xinh đẹp, làn da trắng nõn, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc cẩn thận. Ban đầu, khuôn mặt này chính là nguyên nhân căn bản khiến cô ký hợp đồng với Tần Trăn Trăn. Ở trong giới giải trí này, muốn tìm người có kỹ thuật diễn tốt, có cả một đống. Muốn tìm mỹ nữ, cũng có. Nhưng tìm kiếm người vừa có diễn xuất tốt vừa có vẻ đẹp tự nhiên xuất chúng chẳng khác nào mò kim đáy bể. May mắn thay, cô đã bắt được cây kim này. Nhưng bây giờ... Mạnh Hân thu lại suy nghĩ, mở miệng nói: "Vừa rồi trong điện thoại em nói muốn kết hôn là chuyện như thế nào?" Tần Trăn Trăn thu hai đầu khăn choàng, đi từ cửa sổ sát đất đến trên ghế sô pha rồi ngồi xuống, thái độ tự nhiên: "Mạnh Tỷ, em biết bây giờ chị nghĩ em điên rồi, nhưng em phải kết hôn." Mạnh Hân nhíu mày: "Em phải kết hôn? Vậy thì cũng phải có lý do!" Quen nhau ba năm, cô biết Tần Trăn Trăn không phải là kiểu người tùy hứng. Ngược lại, đây là lần đầu tiên cô tự mình đưa ra quyết định. Tần Trăn Trăn mím môi: "Chuyện này nói ra cũng dài." Mạnh Hân: "Vậy thì tóm lại thành chuyện ngắn đi." Tần Trăn Trăn rũ mắt xuống, nói ngắn gọn. Bản thân nàng cũng không biết phải nói như thế nào. Nếu những điều xúi quẩy đó không xảy ra với nàng, sợ rằng đến lúc bị đánh chết nàng cũng không tin. Nhưng thật không may, nó đã xảy ra. Nàng không thể xem thường nó. Đánh cược bằng mạng sống của chính mình lại càng không thể. May mắn thay, nàng và Lục Như Vân đã đạt được thỏa thuận về việc này. Mạnh Hân thấy nàng trầm mặc thì tức giận bật cười: "Được rồi, vậy em muốn kết hôn, Lục Như Vân có biết không? Ý cô ấy thế nào?" Tần Trăn Trăn ngước mắt: "Cô ấy? Cô ấy đương nhiên đồng ý." Mạnh Hân kinh ngạc nhìn nàng, âm điệu cất cao: "Đồng ý?" Lục Như Vân vậy mà cùng Tần Trăn Trăn phát điên? Chưa kể tình cảm giữa hai người cũng không sâu đậm đến mức đấy. Ngay cả sự kiện 'đánh người' lần trước đến giờ vẫn chưa có hồi kết, rõ ràng chỉ cần một lời nói của Lục Như Vân là có thể khiến Tần Trăn Trăn thoát khỏi mấy lời phỉ báng này, nhưng cô cố tình không ra tay, đây rõ ràng muốn nói cô nhìn Tần Trăn Trăn không thuận mắt! Tại sao bây giờ cô ấy lại đột nhiên thay đổi quyết định? Đôi mắt Mạnh Hân đảo qua người Tần Trăn Trăn, cau mày nghi ngờ. Tần Trăn Trăn không nhịn được mà hỏi: "Mạnh tỷ, chị đang nhìn cái gì vậy?" Mạnh Hân đặt tay lên vai Tần Trăn Trăn, ngữ khí sâu kín nói: "Trăn Trăn, nói thật đi cho chị, có phải em -- dùng sắc quyến rũ Lục Như Vân?? " Tần Trân Trân ngây ngốc: "Hả??" - ---------------------- Ba ngày trôi qua, sóng gió trên Weibo vẫn chưa qua, ngược lại càng ngày càng có nhiều người chú ý, hiển nhiên mỗi ngày đều có những lời đàm tiếu mới xuất hiện, nhưng tên của nàng và Lục Như Vân vẫn nằm chễm trệ trên top 3 hot search cũng chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Ngay cả Mạnh Hân cũng thốt ra mẹ kiếp, tiêu một đống tiền mua thủy quân cũng hạ nhiệt được chốc lát lại quay về đầu bảng. Nếu bộ phim kia có thể nổi tiếng bằng một nửa mấy tin vớ vẩn này cũng không lo hạ nhiệt trước kỳ hạn. Tần Trăn Trăn nằm trên giường, ánh nắng buổi sớm xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào bên cạnh gối đầu, nàng lật người tiếp tục ôm điện thoại lướt Weibo. —— Tần Trăn Trăn vẫn còn giả chết? —— Giả chết cái gì mà giả chết? Lầu trên nói sạch sẽ chút, Lục Như Vân còn chưa lên tiếng mà đã bị mấy người làm cho mở mang tầm mắt! —— Chính là, thị phi đúng sai gì hai người trong cuộc cũng không lên tiếng, mấy người mắng so với ai khác đều khó nghe. —— Mắng? Ai mắng? —— Đừng có đôi co cùng fans Tần Trăn Trăn, chủ nào tớ nấy*, hiện tại nếu có người khác đánh Tần Trân Trân, đoán xem lời lẽ của mấy người họ còn bẩn đến mức nào! *chỗ này là phấn tùy chủ tử, kiểu like idol like fan nhưng mình nghĩ Tần Trăn Trăn không phải thần tượng nên mình cảm thấy "chủ nào tớ nấy" sẽ hợp lí hơn chút. —— Tôi cũng nói không nên chấp nhặt cùng fan của Lục Như Vân, nữ diễn viên hết thời ăn vạ nghệ sĩ đang nổi tiếng. —— ăn vạ NMP*! *trong gốc tiếng Trung cũng để là NMP, mình cũng không biết nó có nghĩa gì nên giữ nguyên Tần Trăn Trăn đảo mắt, đang định đổi tư thế thì thấy trên điện thoại có tin nhắn, cô bấm vào, là một dãy số xa lạ. - -mấy giờ đến. Tần Trăn Trăn nhất thời không có phản ứng lại, một lúc sau, nàng trả lời: Lục Như Vân? Không thể trách nàng không biết được số của Lục Như Vân, mặc dù lúc mới gặp nhau cũng có trao đổi một chút, nhưng sau khi mấy sự việc xúi quẩy xảy ra, hai người đã sớm xóa bạn, đến cái liếc mắt cũng từ chối bố thí cho đối phương. Vì vậy, nàng không biết cũng không có gì kì quái. Hai phút sau khi tin nhắn được gửi đi đã một cuộc gọi đến, vẫn là dãy số xa lạ ban nãy. Tần Trăn Trăn cầm điện thoại lên: "Alo." Nàng vừa mới tỉnh dậy, thanh âm khàn khàn có chút lười biếng, Lục Như Vân im lặng vài giây mới mở miệng: "Mấy giờ cô đến?" Tần Trăn Trăn ngước mắt xem đồng hồ, vừa mới qua tám giờ, nàng ước chừng một chút nói: "Chín giờ, chúng ta gặp nhau ở cửa Cục Dân Chính." Giọng nói trong trẻo của Lục Như Vân từ điện thoại truyền đến: "Được." Quy quy củ củ hỏi chuyện, cũng quy quy củ củ mà kết thúc, hoàn toàn phù hợp với hình tượng cán bộ già của Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn cúp điện thoại, trong lòng thầm mắng hai tiếng: nhàm chán! Đúng vậy, Lục Như Vân trong lòng nàng là một người nhàm chán như vậy. Nhưng bây giờ, nàng lại muốn cùng người nhàm chán như thế, kết hôn. Tần Trăn Trăn nằm trên giường với cái đầu trống rỗng, không đến mấy phút, trong căn hộ truyền đến tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Quý Lộ đứng ở cửa mang theo bữa sáng. Sau khi Tần Trăn Trăn mở cửa, cô cười rạng rỡ nói: "Trăn Trăn, sớm." Tần Trăn Trăn thấy nàng cười toe toét, cũng bị lây mấy phần vui vẻ, gật đầu: "Sớm." Quý Lộ nâng bữa sáng trong tay lên: "Bánh bao, sữa đậu, bánh quẩy, em..." Tần Trăn Trăn ngắt lời cô: "Bỏ đi, chút nữa chúng ta ra ngoài ăn." Tay Quý Lộ vẫn đang giơ lên trên không trung, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng của Tần Trân Trân truyền ra từ nhà vệ sinh: "Coi như kỉ niệm ngày kết hôn đi." "Bang!" Bữa sáng trên tay Quý Lộ rơi xuống đất, cô không giữ được bình tĩnh thốt lên: "Kết hôn?!" - ---------------------- "Trăn Trăn, em có bị làm sao không? Em có phải là không thoải mái chỗ nào hay không? Hay là có gặp khó khăn gì không? Hay là..." Tần Trăn Trăn vuốt trán, nhẹ nhàng buông xuống hai chữ: "Câm miệng." Quý Lộ đột ngột che miệng lại, nhưng đôi mắt to ngấn nước vẫn rơi trên người Tần Trăn Trăn, cô nín thở, mặt đỏ bừng. Tần Trăn Trăn từ khi lên xe nghe một đường đều nghe Quý Lộ lải nhà lải nhải, đầu nàng vốn chỉ đau một chút giờ lại càng đau hơn, nàng bảo Quý Lộ im lặng rồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nói: "Khi nào đến nơi thì gọi em dậy." Quý Lộ nghiêng đầu nhìn nàng, thấy quầng thâm mờ ảo dưới mắt, nuốt lời định nói trở vào trong họng, gật đầu nói: "Được." Cục Dân Chính ở trung tâm thành phố, đèn giao thông nối liên tiếp, cứ hai phút lại dừng lại, Tần Trăn Trăn nhắm mắt lại cũng không yên, đôi mi thanh khẽ nhướng, sắc mặt có hơi tái nhợt. Dù sao cũng là đi kết hôn, sao lại có thể thực sự làm như không có gì, mà đối tượng còn là Lục Như Vân với nàng trước nay lúc nào như đang giương cung bạt kiếm. Nói không có lo lắng là giả. Nhưng để nàng một lần nữa trải qua tai nạn đâm xe như đêm qua, có bị điên nàng mới muốn. Xe bảo mẫu màu xám đi qua hết phố này đến phố khác, đến khi chỉ còn cách trung tâm thành phố hai cái cột đèn giao thông Quý Lộ mới đánh thức Tần Trăn Trăn, nàng căn bản cũng không có ngủ, vừa nghe thấy có người gọi tên mình liền mở ra đôi mắt sáng trong trẻo. Quý Lộ nhìn nàng muốn nói lại thôi, Tần Trân Trân liếc cô một cái rồi nói: "Đừng lo lắng, em không bị bệnh, không gặp khó khăn, cũng không bị ma quỷ xui khiến, kết hôn là do em tự nguyện." Quý Lộ nghe nàng nói, vẻ mặt lo lắng càng thêm trầm trọng, nhìn thấy Cục Dân Chính ở trước mặt, cô căng da đầu nói: "Nhưng mà Trăn Trăn, Lục Như Vân thật sự sẽ cùng em kết hôn sao?" Tần Trăn Trăn gật đầu: "Đương nhiên." Vẻ mặt Quý Lộ trông như đang bị táo bón: "Nhưng cô ấy không phải có bạn trai rồi sao? " Tần Trăn Trăn sửng sốt. Con mẹ nó! Nàng vậy mà quên béng chuyện này rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]