Thiên Duyên Tự có lịch sử lâu đời, hương trầm nồng nàn, khi trời nhá nhem tối vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều khách hành hương từ trong đi ra, mặc dù Tần Trăn Trăn được trang bị đầy đủ đồ ngụy trang nhưng nàng vẫn sợ mọi người nhận ra mình, nàng cúi đầu đi ở ngoài rìa đường đá.
"Này, cậu nói Tần Trăn Trăn đánh Lục Như Vân là thật hay giả?"
"Hẳn là lăng xê đi, trước đó bọn họ không phải hợp tác đóng một bộ phim đã bị mắng chửi thậm tệ sao, nếu không lăng xê thì ai đếm xỉa đến họ."
"Có vẻ không giống như đang lăng xê, mình nghe nói hai người họ trong đoàn phim không hòa hợp với nhau, các cảnh đóng chung với nhau đều dùng diễn viên đóng thế"
"Tớ cũng cảm thấy không phải là lăng xê, trước đây thanh danh của Tần Trăn Trăn không phải tốt lắm sao, đây là đánh người, ai lại rảnh rỗi tới nỗi tự ôm mấy cái tư liệu đen này vào người. "
"Còn nữa..."
Tiếng nói còn lại càng lúc càng xa, Tần Trăn Trăn nâng khẩu trang lên, vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng cau mày nghi ngờ, hiển nhiên không tin mình có thể gặp Lục Như Vân ở chỗ này.
Nhưng người trước mắt không phải là cô ấy thì còn có thể là ai, hai người bọn họ ở cùng một chỗ bế quan đóng phim bốn tháng, quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể nhận ra.
Chỉ là cô ấy đến đây làm gì?
Cũng giống như nàng?
Giải xui?
Vậy cũng thật không khéo, đi giải trừ vận rủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/229781/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.