Buổi sáng Hạ Ngư không nói chuyện với Lâm Thành, đối với Lâm Thành rất hờ hững, Lâm Thành rầu rĩ không vui mà đi làm, muốn lại gần hôn một miếng, Hạ Ngư nghiêng đầu từ chối. Lâm Thành khổ sở cực kỳ. Từ khi làm ra chuyện kia, Hạ Ngư giống như đã thay đổi, hoặc là chính mình chưa bao giờ hiểu rõ em ấy.
Hạ Ngư ở nhà dùng máy vẽ bản thảo, tâm tình buồn bực, anh sợ Lâm Thành lại giống như lúc trước vứt bỏ anh. Ngày hôm qua đã không thể khống chế tâm tình, anh không biết mình còn có thể giả vờ bao lâu.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa đánh gãy suy nghĩ của anh, anh đi ra mở cửa, là Phó Thời, anh thấp giọng nói: ” Vào đi.”
Từ sau lần nói chuyện không mấy vui vẻ đó, quan hệ của hai người có chút lúng túng, Phó Thời đi đến phòng khách, ” Em thi xong rồi, trở về lấy đồ đạc sẽ đi.”
Hạ Ngư khá lạnh nhạt đáp: ” Từ từ thu xếp, không vội.”
Phó Thời nhìn anh có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói, đi vào thu xếp hành lý.
Phó Thời kéo vali đi ra, Hạ Ngư đang nằm trên ghế sa lông anh mắt mơ hồ không biết đang suy nghĩ gì. Phó Thời đi tới cửa vẫn là không nhịn được mà mở miệng: ” Tiểu Ngư, thật sự sẽ không hối hận sao?”
Hạ Ngư hướng cậu vung vung tay, Phó Thời liền hiểu, kéo vali đóng cửa.
Hạ Ngư trong lòng đột nhiên thấy buồn cười, anh chính là sợ Lâm Thành hối hận, sợ lại một lần nữa bị vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hau-nhat-thuong/4617176/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.