Trở lại hiện tại, Hạ Dạ đã một đêm không ngủ, trời cũng đã sáng, hắn cuối cùng cũng quyết định ở trong lòng đặt dấu chấm hết.
Đem thiệp chúc mừng nhất nhất gom lại gần hết. Bỏ vào một cái túi thật lớn, hắn đã ngồi trong cửa hàng hai mươi bốn tiếng đồng hồ…… Nhưng lại chậm chạp vô pháp viết chúc mừng.
Tuy hiểu rõ mất đi vẫn có thể vãn hồi, nhưng Hạ Dạ cũng chưa từng hi vọng. Một bút hạ xuống, thương nhớ bao nhiêu năm đều trở thành trống rỗng, hồi ức đều xoá đi.
Cho nên Hạ Dạ mới viết ở trong tiệm, bởi vì hắn nghĩ không muốn khóc.
Là vì hắn yêu Thần Trạch, hắn sẽ không khóc…… Hạ Dạ rất hiểu chính mình, hắn sẽ không ở trước mặt người khác khóc lóc, trước mặt người khác hắn thế nào cũng sẽ không khóc.
Bọn họ trùng hợp cùng học chung lớp ba năm, kỳ thật tình cảm của bọn họ cũng không tính hảo, tuy nhiên thường cùng một chỗ, hai bên trong lúc đó cũng không hề vượt qua khoảng cách.
Hạ Dạ còn tưởng rằng sẽ không có thay đổi gì, cho đến ba năm ấy…… Hắn vì muốn tìm sự yên tĩnh để chuẩn bị cho kỳ thi, nên mới dọn vào nhà của Thần Trạch, cha mẹ cũng không có phản đối, hai nhà còn mời gia sư đến dạy kèm tại nhà, làm cho bọn họ có số điểm tốt nhất.
Hạ Dạ cũng không nhớ rõ sự tình vì cái gì phát sinh, chỉ là rất tự nhiên, hai thiếu niên không chỗ tiết dục ôm lấy nhau, cuối cùng làm tất cả chuyện có thể làm.
Một năm kia quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-gioi/111391/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.