Trên suốt quãng đường, chỉ là tiếng xe cộ, động cơ. Lần này không một ánh mắt nào nhìn đến nhau, cả hai cứ vậy lặng im.
Tô Ni Hinh nhắm chặt mắt lại, Nghiêm Tác lại không một lần đối hoài. Mặc dù không biết Nghiêm Tác muốn đưa mình đi đâu, nhưng Tô Ni Hinh trong lòng lại không chút lo sợ.
Tại sao vậy?
Tại vì cô biết hắn sẽ không làm hại cô! Nhưng lòng người không bao giờ giống như lần đầu tiên.
Không sau!
Rồi hắn đưa cô ra khỏi thành phố, đến một vùng biển vắng, rất đẹp và cô thích biển, hắn luôn nhớ. Mọi thứ liên quan đến cô hắn đều nhớ, tất cả đều trở thành thói quen khó bỏ.
Lần này hắn mở cửa xe cho cô, còn không quên che đầu sợ cô va vào cửa. Hắn đi trước, cô theo phía sau, hắn ngồi xuống bãi biển lạnh kia mặc cho cô đứng đó. Một lúc im lặng , hắn lên tiếng:
- A Hinh, anh chỉ muốn nói mình yêu em.
Tay Tô Ni Hinh nắm chặt, ánh mắt hướng ra biển nhưng trong lòng cô có chút hoảng.
Tại sau chứ?
Hắn là người làm sai tại sau cô mới là người chịu đựng đau đớn suốt hai tháng đầu kia? Lúc cô bước đi với hai bàn tay trắng tại sau hắn không một lần nhìn thấy cô?
Hắn nói đây chỉ là công việc tại sau hắn không chịu nói ra, tại sau hắn không níu tay cô lại? Một mình cô chịu những ấm ức kia suốt một quãng thời gian nhường đó, chẳng lẽ chỉ vì những câu nói kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-em-den-khi-ngung-tho/2891141/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.