Đến khi trời tối Nghiêm Tác vẫn còn ngồi đó đợi Tô Ni Hinh đến điện thoại gọi cô gần trăm cuộc. Chu Tứ Quỳ đang nghĩ ngơi dưỡng thương ở bệnh viện không về được, hắn không muốn gọi cho người nhà nên bị bệnh viện buộc phải ở lại, hắn cũng không thể làm gì khác.
Chính là hắn không muốn để Mã Nhược Na biết được, như vậy sẽ khó có thể giải thích vết thương này ở đâu ra. Như vậy hắn sợ cô nàng làm lỡ việc học mà đến chăm sóc hắn. Không biết từ khi nào, hắn rất thường xuyên nhớ đến cô nàng nhỏ này. Nghĩ đến cũng chỉ biết cười không khống chế.
Bây giờ hắn lại biết rõ, Tô Ni Hinh vữa là yêu Nghiêm Tác, hắn căn bản một chân cũng khó bước vào. Chỉ là hắn còn một người ở phía sau, Mã Nhược Na ở phía sau vẫn luôn thích hắn như vậy. Hắn chính là muốn nhìn đến cô nàng rồi.
.....
Vậy Tô Ni Hinh từ chiều giờ ở đâu?
Ở nhà đấy!
Lúc ra khỏi bệnh viện cô có gọi cho Tạ Vãn Dinh nhưng vì Tạ Vãn Dinh bận việc quá nên không thể về được, đành bảo cô về nhà mình đi khi nào về liền gọi lại cho.
Tô Ni Hinh cũng rất nghe lời về nhà mình đợi, nằm xem tivi rồi đến ăn vặt, buồn ngủ liền thiếp đi đến tối vẫn chưa tỉnh dậy để điện thoại reo mãi đến khi hết pin. Nào là Nghiêm Tác rồi đến Tạ Vãn Dinh gọi mãi vẫn không được.
Đến 8 giờ tối Tô Ni Hinh tỉnh dậy lại quên hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-em-den-khi-ngung-tho/2891093/chuong-30.html