Có đói không?
- Đi ăn cơm!
Tô Ni Hinh là vậy, tính tình quên trước quên sau, thông minh chỉ trong ít phút lại bị Nghiêm Tác làm cho mền nhũng ra. Bây giờ cô mới nhớ đến cái bàn cơm thịnh soạn của mình vẫn còn đang ở trong phòng bếp.
Quên hết chuyện vừa qua, Tô Ni Hinh ngồi dậy còn kéo theo Nghiêm Tác ra bàn ăn, thả tay Nghiêm Tác ra rồi tự mình dùng bữa.
Nghiêm Tác nhìn vào bàn ăn rồi cười một cái rất mãn nguyện, lâu như vậy rồi hắn mới được ăn đồ ăn Tô Ni Hinh nấu. 8 tháng đây mới là lần thứ hai hắn được ăn, mà không phải là cơm thừa nữa, một phần ăn còn hơi ấm cùng một Tô Ni Hinh ngay trước mặt chính là điều làm hắn cảm thấy vui như vậy.
Cái mùi vị vẫn ngon như trước đây, không thay đổi một chút nào.
Món nào cũng nhàn nhạt như nhau nhưng cái chén nước chấm kế bên lại là một món quan trọng nhất trong bữa ăn mà Tô Ni Hinh nấu. Nghiêm Tác mặc dù đang ăn nhưng vẫn chăm chú nhìn kỹ Tô Ni Hinh, cái cách ăn một chút cũng không thay đổi, cái má nhỏ kia đầy thức ăn bên trong.
Bữa ăn này làm Nghiêm Tác rất vui, còn Tô Ni Hinh cũng chẳng quan tâm gì mấy. Mặc dù hắn vẫn đang buồn ngủ nhưng vẫn chăm chỉ lau dọn bàn sau khi ăn.
Hắn còn biết làm việc nhà cho Tô Ni Hinh đang nằm chễnh chệ trên sofa dài kia xử lý đống văn kiện vừa được đồng nghiệp gửi lúc sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-em-den-khi-ngung-tho/2891090/chuong-31.html