Chương trước
Chương sau


Vừa rời khỏi trung tâm thương mại, Tô Ni Hinh cùng Tạ Vãn Dinh quyết định đi dạo phố. Mặc dù cả hai tuổi đều gần 30 mà tính tình vẫn y như mấy thiếu niên thích khám phá. Tay xách đồ ăn nhanh tay cầm bong bóng hình thú.

Đi thêm một lúc thì có tiếng điện thoại reo lên, là của Tạ Vãn Dinh. Cô nàng nhét hết đồ ăn vào tay Tô Ni Hinh rồi mới nghe điện thoại.

Tô Ni Hinh cũng quen với việc này rồi, chán nản nhận lấy.

- Được rồi, tôi đến ngay!

Là cuộc gọi thúc giục của công việc, dù sao Tạ Vãn Dinh cũng sắp thăng chức trưởng phòng, công việc liền nhiều đến không có thời gian riêng tư.

- A Hinh cậu đi một mình đi mình bận rồi, có gì chút gọi cho mình!

- Nhưng...

- Được rồi bye bye, mình đi trước.

Vừa dứt lời Tạ Vãn Dinh đã chạy mất tích, để một mình Tô Ni Hinh đứng giữa dòng người tấp nập. Cũng không phải là chuyện lớn gì, gặp nhiều nên cô cũng quen rồi. Mặt thì vẫn buồn nhưng miệng vẫn phải ăn, chỉ là nhìn dáo dát một chút liền thấy Nghiêm Tác, hắn đi cùng một người phụ nữ lạ mặt.

Cô nheo mắt một chút, nhìn kĩ một chút, nhưng nhìn cỡ nào cũng là Nghiêm Tác. Xoay người nhìn dáo dát một chút lại thấy Sở Đông, bây giờ cô liền khẳng định được đó là Nghiêm Tác.

Chỉ là Nghiêm Tác hắn xoay lưng về phía cô, không thể thấy nét mặt của hắn. Nhưng mà người phụ nữ kia vẫn đang cười, tay để ở sau lưng, nhìn hắn mà cười.

Hắn cũng quan sát thấy cô rồi, liền nhanh chân chạy đến. Hắn nghĩ cô sẽ hiểu lầm liền nhanh miệng nói trước, tay chân thuần thục xách đồ giúp cô.

- A Hinh, đó là đối tác của ba anh, thật đấy!

- Liên quan gì tôi!

Tô Ni Hinh ngoài mặt tỏ thái độ chẳng quan tâm gì, dựt lấy gói bánh trên tay Nghiêm Tác vừa ăn vừa tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng trong đầu cô bây giờ, hình ảnh 8 tháng trước đang chạy qua thật chậm rãi, như muốn nhắc cho cô nhớ người đàn ông trước mặt không hề đáng tin .Cái lúc cô sắp bị cưỡng ép kia mới là đáng tin nhất !

Tiêu Chân thấy có biến liền phát giác được thời của mình đến rồi, vờ chạy đến chào hỏi với Tô Ni Hinh.

Chỉ là hai chữ '' Chào cô '' vừa thoát ra khỏi miệng đã bị chặn lại bằng nòng súng của Sở Đông. Cô ả chính là vừa vị đầu súng nhét vào miệng không nói thành lời . Nhưng Tô Ni Hinh thì làm sao mà để yên được, cô xoay người đẩy Sở Đông ra, cầm lấy tay Tiêu Chân rồi mỉm cười chào hỏi .

- Chào phu nhân.

Ả vừa bị người ta làm cho bẻ mặt thì sau còn vui nổi, tay bóp chặt lấy tay Tô Ni Hinh, chỉ là Tô Ni Hinh ăn đến béo ú rồi làm gì có sức mà hạ cô ả.

Cái hành động này của Tiêu Chân lập tức bị Nghiêm Tác cho vào mắt. Hắn kéo Tô Ni Hinh vào lòng, kéo đi nơi khác, tay còn không quên ra hiệu cho Sở Đông xử lý.

Ả bị Sở Đông bịch miệng kéo lên xe, không còn thương tiếc gì nữa. Lúc nãy còn cười tươi, xưng hô gọi người ta là tiểu thư ngọt biết bao nhiêu, bây giờ lại gọi là con điếm chó.

.....

- A Hinh em đi một mình sau?

- Em đã ăn sáng chưa đấy?

- A Hinh lần sau muốn đi đâu thì gọi anh, anh đưa em đi, tránh bị người khác bắt nạt.

Nghiêm Tác từ nãy giờ hắn cứ luyên thuyên mãi không chịu thôi. Chỉ là sợ cô giận dỗi, sau đó liền đá hắn đi.

Tô Ni Hinh đang tức ra mặt thì làm gì mà để ý lời của Nghiêm Tác vào tai, chỉ là vẫn đang ăn cho bỏ tức.

- A Hinh béo ú rồi.

Tô Ni Hinh đứng lại mắt liếc Nghiêm Tác chăm chăm, còn không quên đạp chân hắn một cái cho bỏ giận.

Nhưng hắn vẫn mặt dày đứng yên đó, còn bế cô lên giữa ánh mắt của dòng người mà đi thẳng đến xe. Tô Ni Hinh mệt rồi, đi bộ nhiều nên mệt rồi, để hắn làm gì thì làm .

Đi một lúc thì đến nhà Tô Ni Hinh, vẫn là để cho Nghiêm Tác bế vào.

Bây giờ Tô Ni Hinh đột nhiên ngoan ngoãn hẳn ra, còn chủ động ôm lấy cổ Nghiêm Tác để hắn bế vào phòng.

Chỉ là vừa vào trong cô liền đẩy hắn ngồi xuống giường, chạy nhanh ra ngoài lấy cái gì đó.

Cô bước vào với hai cái má đầy nước, rồi hôn vào môi Nghiêm Tác, đẩy hết tất cả vào trong khoang miệng hắn, xong việc liền chạy nhanh ra ngoài.

Nghiêm Tác chưa kịp thắc mắc đã bị Tô Ni Hinh khoá trái cửa, tiếng ồn ào bên ngoài vang lên. Bây giờ Nghiêm Tác mới nhận ra trò mà Tô Ni Hinh bày ra.

Một con sói nhỏ như Tô Ni Hinh thì làm sao mà tự nhiên lại ngoan như vậy.

Trong người Nghiêm Tác hiện đang bị một lượng thuốc kích thích lớn bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn chạy đến đập vào cửa nhưng bên ngoài chính là cả một cái tủ to cùng hai cái bàn chắn trước cửa.

Dù hắn có siêu thế nào thì với lượng thuốc kia hành hạ cũng không làm được gì.

Đành phải chạy vào nhà vệ sinh trong phòng mà dội nước, trong lòng cũng không dám mắng Tô Ni Hinh chút nào. Chỉ là sau khi xong việc liền phải dạy lại cho con sói nhỏ của mình một bài học đắt giá.

Lượng thuốc như vậy, còn phải tự xử đúng là không dễ chịu gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.