Vừa rời khỏi trung tâm thương mại, Tô Ni Hinh cùng Tạ Vãn Dinh quyết định đi dạo phố. Mặc dù cả hai tuổi đều gần 30 mà tính tình vẫn y như mấy thiếu niên thích khám phá. Tay xách đồ ăn nhanh tay cầm bong bóng hình thú.
Đi thêm một lúc thì có tiếng điện thoại reo lên, là của Tạ Vãn Dinh. Cô nàng nhét hết đồ ăn vào tay Tô Ni Hinh rồi mới nghe điện thoại.
Tô Ni Hinh cũng quen với việc này rồi, chán nản nhận lấy.
- Được rồi, tôi đến ngay!
Là cuộc gọi thúc giục của công việc, dù sao Tạ Vãn Dinh cũng sắp thăng chức trưởng phòng, công việc liền nhiều đến không có thời gian riêng tư.
- A Hinh cậu đi một mình đi mình bận rồi, có gì chút gọi cho mình!
- Nhưng...
- Được rồi bye bye, mình đi trước.
Vừa dứt lời Tạ Vãn Dinh đã chạy mất tích, để một mình Tô Ni Hinh đứng giữa dòng người tấp nập. Cũng không phải là chuyện lớn gì, gặp nhiều nên cô cũng quen rồi. Mặt thì vẫn buồn nhưng miệng vẫn phải ăn, chỉ là nhìn dáo dát một chút liền thấy Nghiêm Tác, hắn đi cùng một người phụ nữ lạ mặt.
Cô nheo mắt một chút, nhìn kĩ một chút, nhưng nhìn cỡ nào cũng là Nghiêm Tác. Xoay người nhìn dáo dát một chút lại thấy Sở Đông, bây giờ cô liền khẳng định được đó là Nghiêm Tác.
Chỉ là Nghiêm Tác hắn xoay lưng về phía cô, không thể thấy nét mặt của hắn. Nhưng mà người phụ nữ kia vẫn đang cười, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-em-den-khi-ngung-tho/2891085/chuong-36.html