Tô Ni Hinh vừa ra ngoài đợi, chỉ là mới ngồi xuống được một lúc liền bị vị bác sĩ kia ra gọi lại. Vừa nhìn thấy ông ấy cô liền để ý nét mặt sợ hãi này, liền biết Nghiêm Tác bên trong cố tình gây chuyện.
- Cô gái, cô vào đây giúp tôi một chút được không?
- Được.
Ông ấy vừa nói, tay vẫn là cầm theo khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Tô Ni Hinh vẻ mặt có chút lo lắng liền nhanh chóng bước vào xem.
Chỉ là lúc mở cửa ra đã thấy Nghiêm Tác rất tự nhiên mà nằm ở đó. Tay để dưới đầu, mắt ngước nhìn cô.
- Em đến rồi, mau giúp anh một chút.
Tô Ni Hinh không trả lời, lại quay sang nhìn vị bác sĩ kia. Ông ấy hiểu ý, tay vứt rác, ậm ừ ngồi lên ghế, tay còn run run chỉ về phía hắn.
- Giúp cậu ta cởi áo đi, chỗ nào bị thương cứ cởi hết.
- Anh ấy tự mình...
- A Hinh.
Cô còn chưa kịp nói dứt lời đã bị Nghiêm Tác kéo xuống giường, cầm tay cô tự động chạm.
- Hôm qua anh còn phải leo ống nước ra ngoài, vết thương bị nứt rồi, đau lắm.
Tô Ni Hinh nhìn hắn một chút, cuối cùng là vẫn giúp hắn cởi áo. Dù sao hết thảy vết thương mới trên người hắn đều liên quan đến cô. Trong lòng lại có chút áy náy, không thể không giúp.
Trước đây Nghiêm Tác bị thương hắn đều không muốn đi bệnh viện, hoặc là ở quân doanh tự xử lý hoặc là vát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-em-den-khi-ngung-tho/2891070/chuong-42.html