Tiêu đề tiếng Anh hấp dẫn mắt nhìn, dùng từ đơn thật kích thích: Thảm họa diệt môn tuyệt hậu. Bối Chỉ Ý như bị chú định toàn thân, không nhúc nhích được gì nhìn chằm chằm vào tiêu đề kia. Cô không dám nhấn vào, thậm chí còn không đủ dũng khi để phán đoán xem An Wilson này có phải là Hòa An mà cô quen hay không. Cô duy trì tư thế như vậy tắt về giao diện bình thường, an tĩnh chờ Bled nói chuyện điện thoại xong. Hôm nay Bled bất thường hẳn là vì chuyện này nhỉ. Cả đầu cô là một mảnh hỗn độn hoàn toàn đình chỉ và tự hỏi, rồi ngơ ngắc nhìn Bled vẻ mặt không vui cúp điện thoại lần nữa đẩy cửa đi vào, gật gật đầu với cô. “Chúng ta tiếp tục.” Anh ta nói, ngồi xuống một cái ghế trong phòng họp. Bối Chỉ Ý trước nay mẫn cảm, dù cho trong đầu lúc này không nhớ nổi một chuyện gì, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được Bled không muốn để cho cô biết được chuyện của ông Daisy, rất có khả năng là vì Hòa An không muốn thế. Mà Hòa An đã không muốn, thì cô không nên hỏi. Cô lại di con chuột đi, máy móc hóa phần sơ thảo sớm đã thuộc làu trong lòng ra nói lại từ đầu đến cuối một lần. Trong phòng họp trừ âm thanh phập phòng không xúc cảm của cô ra, thì chỉ còn tiếng Bled đánh vào mặt bàn suy tư. Phương án tuy dài nhưng nói rồi cũng xong, sau khi trình bày hết rồi Bối Chỉ Ý mới ngừng lại hô hấp. Cô đang đợi. Đợi Bled hạ quyết tâm, rốt cuộc là sẽ nói cho cô hay, hay vẫn tìm cớ để giấu cô thêm nữa. Mặc kệ là quyết định nào cô cũng sẽ nghe lời, vào lúc này cô không thể gây thêm phiền phức cho Hòa An được. Bled ngẩng đầu nhìn cô, cô gái thoạt nhìn vẻ mặt nhợt nhạt vô cảm, tròng mắt đen nhánh, cảm xúc nơi đáy mắt trăm phần thấp thỏm. Cô nỗ lực làm như không có chuyện gì, nhưng đúng như ban nãy Hòa An nói chuyện trong điện thoại, họ không lừa được bao lâu. Anh ta không muốn làm người vạch trần đáp án, nhưng lại không đành lòng nhìn hai người này tự đi vạch trần đáp án của chính mình. Anh ta luôn là kẻ đứng nhìn, câu chuyện thảm khốc ngày ấy, thật tình không có quan hệ khăng khít với anh ta là bao. Bled thở dài, Bối Chỉ Ý nhanh chóng mím chặt môi. “Hôm nay vốn dĩ An sẽ đến Trung Quốc.” Câu đầu tiên anh ta vừa nói đã khiến Bối Chỉ Ý choáng váng đầu óc. “Sau khi em đi ba mẹ em có tìm cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ đã đồng ý với ba mẹ em hôm nay sẽ dến Trung Quốc gặp mặt bọn họ trước.” Bled nói kỷ càng tỉ mỉ hơn, sau đó còn cố ý bổ sung một câu, “Em yên tâm, trong điện thoại ba mẹ em hoàn toàn không có làm khó dễ cậu ta.” Trên thực tế, so với chuyện của ông Daisy, thì chuyện nhà cô quả thật là một loại hạnh phúc. “Vậy hiện tại anh ấy đâu?” Hai tay Bối Chỉ Ý túm chặt làn váy. “Bây giờ cậu ấy đang trên máy bay đến Mỹ.” Bled tạm ngừng nửa giây, “Ông Daisy quyên một số tiền lớn đến vậy cho khách sạn sinh thái, truyền thông náo chuyện này rất lớn, An cần phải phối hợp ra mặt.” Bối Chỉ Ý nhìn Bled. Bled thở dài. “Nó rối rắm ở sân bay rất lâu có nên gọi điện thoại cho em hay không…” Từ trước đến nay luôn thích nói thẳng, Bled lúc này đầy mỗi một câu một chữ đều vô cùng cẩn thận. “Anh có thể dùng tiếng Anh.” Bối Chỉ Ý nhỏ nhẹ cắt ngang anh ta. Cô nhìn ra được, Bled luôn châm chước cách dùng từ, tiếng Trung của anh ta không được tốt như Hòa An, cô sợ anh ta diễn tả không đủ nghĩa. Sau khi đọc được cái tiêu đề kia linh hồn cô như xuất thân, vào thời điểm như vậy vẫn theo bản năng săn sóc tỉ mỉ. Bled lại thở dài. “Gia tộc của An ở Chicago là một gia tộc dầu mỏ rất có tiếng, gia tộc An cho thuê một dàn khoan ở Mexico, sáu năm trước trong một lần phát sinh ra một chuyện bùng nổ mạnh, tạo nên sự cố tràn dầu lớn.” “Hậu quả chuyện này vô cùng nghiêm trọng, xem như là sự cố nghiêm trọng nhất của ô nhiễm hải dương, tuy rằng sau đó ba An đã dùng mọi cách để ngăn cản dầu thô lan tràn, nhưng vì một số nguyên nhân phương diện này kia, mà sự cố này không được khống chế toàn diện, lần tổn thất đó, mất gần mấy trăm triệu đôla.” Bled nói rất nhanh, không dành cho Bối Chỉ Ý thời gian tiêu hóa. Hòa An là bạn của anh ta, đoạn lịch sử này, cũng là đoạn mà anh ta không hề muốn nhắc nhớ đến nhất. “Gia tộc An thương gân động cốt, rất nhiều chi nhánh trong gia tộc vì muốn ngăn chặn tổn thất kịp thời mà hoặc tuyên bố phá sản hoặc tuyến bố rút khỏi gia tộc, sự kiện này cuối cùng chỉ có mình nhà Hòa An gánh.” “Nhưng chuyện ngăn cản dầu thô tràn ra thật sự không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, mỗi phương diện lợi ích cộng với từng đơn vị cứu viện quy trình không giống nhau, dân chúng nhìn vào đều thấy nhà An không làm gì, rất nhiều nhân sĩ bảo vệ môi trường bắt đầu kết bè kéo cánh đến trước cửa nhà bọn họ kháng nghị, An không thể nào ra ngoài làm việc, mà em cậu ấy cũng không thể đi học được.” “Khi ấy An hẵng còn trẻ lắm, cậu ấy tốt nghiệp rất sớm, hai mươi bốn tuổi đã làm chuyên viên định phí được hai năm rồi, khí phách hăng hái, luôn thích thoát ly khỏi gia tộc dùng thành tích để khẳng định chính mình, cuộc đời đang đà đi lên lại đột nhiên gặp phải đả kích như vậy, lúc ấy cậu ấy cũng trách ba mình lắm.” “Bọn họ bị trục xuất khỏi vòng thượng lưu của Chicago, từng có một lần An đã xảy ra xung đột với một nhân sĩ bảo vệ môi trường trước cửa nhà bị truyền thông phóng đại, thanh danh gặp phải dư luận đã bị bôi đen đến không thể bàn đến nữa.” Bled cười, “Chúng ta làm nghề này đều biết, vào những lúc như thế nào chính là thời điểm thích hợp nhất để giẫm đối phương xuống đáy vực, khi đó ở Chicago, rất nhiều kẻ đều chờ đợi gia tộc An xuống dốc, chờ cho con trai nhà họ vì chịu không nổi thời gian dài đằng đẵng mà xông ra đối địch với tai họa, hầu như đều đang chờ để chê cười.” “Vào lúc đó An đã hoàn toàn thoát khỏi nhóm bạn bè, một mình đi làm tình nguyện viên địa cầu.” “Nó không nói với ai, nhà bọn họ ai cũng cho rằng An chỉ đi đây đó giải sầu vì trong nhà quá áp lực.” “Có điều anh biết, đối với những chuyện mà ba cậu ấy làm thì trong lòng cũng lắm hổ thẹn.” “Người như cậu ấy, trước nay quang minh lõi lạc, nếu như không vì hổ thẹn thì cậu ấy nhất định sẽ không tùy ý nhóm nhân sĩ bảo vệ môi trường kháng nghị thị uy ném trứng thối vào người, vì lòng hổ thẹn, cảm thấy những chuyện mà ba mình làm thì thân làm con trai phải chịu trách nhiệm, vậy nên yên lặng đi làm tình nguyện viên địa cầu.” “Thật ra trước khi chuyện này xảy ra, đối với bảo vệ môi trường cậu ấy chẳng biết gì cả, nhưng mà sau chuyện lần ấy, một mình cậu ấy đến cái nơi không người biết đến, yên lặng làm tình nguyện viên nửa năm trời.” “Sự kiện tràn dầu phải mất đến nửa năm sau mới được khống chế, dư luận truyền thông sau ba tháng hoàng kim cũng dần không còn chú ý đến chuyện này nữa, những vị học giả kháng nghị trước cửa nhà An cũng rời đi một phần, phần còn lại vẫn cứ kiên trì ở đấy. Gia tộc An nói gì cũng có tích lũy tài sản một khoản lớn, nào dễ lụi bại tiêu vong như thế, rất nhiều chuyện chầm chậm cũng phát triển tốt hơn, người họ An cũng hy vọng An có thể quay về.” Nói đến đây Bled lại trầm mặc một thời gian rất dài. Bối Chỉ Ý vẫn không hề nói gì, cô siết chặt lấy làn váy của mình, túm một thứ đồ nào đó trong tay, dù đau dù nhức cũng chẳng hề gì so với nổi đau trong lòng không thể phun trào ra. Cô biết, Bled vẫn chưa kể đến phần tàn khốc nhất. Nhưng chỉ gần như nháy mắt đó, trong đầu cô không ngừng hiện lên đôi mắt màu xanh xám của Hòa An, lúc lần đầu gặp anh, anh nhìn cô từ trên cao xuống mà nơi mắt không có chút độ ấm nào. Khi ấy cô còn nghĩ, tên này, hung dữ quá. Cự người ngàn dặm, quá khó ở cùng. Từ trước đến nay cô không hề nghĩ đến, anh lại ngã xuống từ một nơi cao như vậy, anh lựa chọn bảo vệ hải dương, hóa ra chính vì nguyên nhân này. Nhưng cũng trong lúc này, trong đầu cô không ngừng hiện lên đôi mắt màu xanh xám của Hòa An, lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh nhìn cô từ trên cao, trong đôi mắt ấy không có một tia ấm áp Khi đó cô đã nghĩ, người này, thật dữ Thậm chí, anh còn không ngã xuống. Thảm họa diệt môn tuyệt hậu… “Tính tình An rất cứng nhắc, quan hệ với ba không xa không gần, cậu ấy thích mẹ hơn.” “Anh không rõ lắm khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc rằng mẹ và em gái cậu ấy đã thay nhau đi thuyết phục thì An mới rời khỏi ăn cứ tình nguyện viên, trở về lại Chicago lần nữa nếm thử mùi vị bắt đầu lại từ đầu.” “Thời điểm cậu ấy làm chuyên viên định phí đã làm cùng với các chuyên viên trong nghề làm một thẩm định lớn và trở nên nổi tiếng ở Chicago, vậy nên tin tức cậu ấy định quay về Mỹ truyền ra ngoài, rất nhiều công ty lớn đều vươn cành ô liu ra cho An, trừ nhóm học giả rải rác kháng nghị bên ngoài cửa nhà An, cơ bản là chẳng còn ai để ý đế nữa.” “Vậy nên cậu ấy quay về.” Bled lại trầm mặc. Móng tay Bối Chỉ Ý dường như đang muốn cấu cho mình chảy máu đi. “Hoàng hôn ngày cậu ấy về, trong nhà bị cảnh sát bao vây, rạng sáng trước hôm đó cả nhà họ bị kẻ cướp đột nhập vào nhà, một nhà ba gười và cả quản gia người hầu tất cả bảy người, đều bị tên hung thủ bắn chết.” “Phát hiện chuyện không lành liền báo cảnh sát là một học giả bảo vệ môi trường mỗi ngày đến nhà họ ngòi xổm kháng nghị, hắn nói mỗi sáng tám giờ nhà họ An sẽ có một người ra cho chó ăn, nhưng ngày hôm ấy mãi dến tận trưa vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn ta kiên trì kháng nghị lâu như vậy tính cách đương nhiên bướng bỉnh vô cùng, nửa ngày không thấy ai ra liền báo cảnh sát.” “Lúc An về nhà, trong nhà không còn một người sống sót.” Cả đoạn này Bled nói như bay, hầu như cả quá trình Bối Chỉ Ý đều không thể hô hấp nổi, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, cả người cứng đờ. Thật ra đã có lúc cô nghe không rõ đoạn sau Bled nói, hoặc cũng có thể là nghe rõ đấy, nhưng lại không cách nào tiêu hóa nổi. Hòa An rời nhà nửa năm hơn, đến ngày anh trở về, gặp lại là cảnh họa diệt môn. Hòa An của cô. Một người đàn ông những khi lặn xuống đáy biển đôi mắt sẽ biến thành một uông nước sâu, những lúc dịu dàng anh sẽ dùng bàn tay đầy vết chai mỏng đan châu chấu tre cho cô. “Anh có nên tiếp tục nữa không?” Bled bưng một ly nước ấm từ ngoài vào phòng họp, đưa cho Bối Chỉ Ý. Bối Chỉ Ý nhận lấy, cái ly ấm áp lại làm bàn tay cô có chút đau đớn, cô cắn môi gật gật đầu. “Án tử diệt môn được phá rất nhanh chóng, trị an ở Chicago thật ra rất giống nhau, nhà họ An là do bị mấy thằng cắn thuốc lên cơn bắn chết, mang theo két sắt và tiền mặt, dùng súng giảm âm giết chết cả nhà bọn họ.” “Mấy thằng đó đã bị bắt, án tử hình còn chưa được kết, An lại mất tích.” “Cậu ấy biến mất hoàn toàn, ngoại trừ quỹ ủy thác của bản thân mình, cậu ấy quyên toàn bộ tài sản mà gia tộc An có cho tổ chức bảo vệ môi trường rồi mới rời khỏi Chicago, đến tận mấy năm sau không còn ai nhắc đến An.” “Thật ra, anh vẫn luôn nghĩ rằng An đã chết rồi.” Cứng quá thì dễ gãy, cá tính như Hòa An gặp phải đả kích, anh ta từng nhiều lần hoài nghi làm so mà Hòa An có thể cứng nhắc trải qua được. “Mấy năm nay, tình nguyện viên địa cầu ngày một nhiều, có nhiều tình nguyện viên trở về cũng có nói với truyền thông rằng bàn thân nhìn thấy An Wilson, mấy tin tức thế này sau khi được truyền ra, dần dần cũng có truyền thông tìm đến cửa, chúng ta mới biết được, An biến mất nhiều năm như vậy là luôn làm một nhà bảo vệ môi trường tại một tiểu đảo của Thái Bình Dương, làm cái việc bảo vệ cá mập gì đó.” “Dạo gần đây anh liên lạc được với cậu ấy, nhưng vẫn không thể hỏi ra được cậu ấy đã sống như thế nào.” “Nhưng truyền thông lại đào rất sâu, gia tộc có thanh danh uy tính nhiều năm như vậy tại Chicago biến mất trong một đêm, dứa con trai duy nhất sống sót lại không thừa kế sản nghiệp của gia đình, chạy đến một nơi yên lặng không người quen biết làm bảo vệ môi trường, chuyện thế này, vô cùng đáng giá để đào sâu.” Sau đó lại liên hệ đến số quyên góp cực lớn của anh trước khi mất tích, thanh danh của An dần dần từ con trai nhà giàu biến thành một anh hùng bảo vệ môi trường.” “Ông Daisy xem trọng là cái thanh danh của An.” Bled nói xong phần gian nan nhất của câu chuyện, chà mặt một hồi mới nhìn Bối Chỉ Ý xác nhận lại một lần, “Em thật sự không sao chứ?” Bối Chỉ Ý siết chặt cái ly trong tay, cô không còn sức để gật đầu nữa rồi, gương mặt tái nhợt, muốn đem hết những lời Bled vừa nói, chậm rãi tạo thành một chuỗi phân tích như cô vẫn am hiểu. “Em…” Cô cất lười, “Muốn yên tĩnh một mình.” “Sáu tiếng sau máy bay của An sẽ đáp xuống Chicago.” Bled ra ngoài thay Bối Chỉ Ý đổi một ly nước ấm, “Em còn sáu tiếng.” Để tiêu hóa cho xong nội dung của đoạn này. Không thể như bây giờ, trừ cứng đờ người ra thì ngay cả gật đầu còn không có đủ sức lực. “Cảm ơn.” Lúc Bled chuẩn bị đi ra, Bối Chỉ Ý cúi đầu khe khẽ nói tiếng cảm ơn. May mắn thay là anh ta nói ra. May mắn thay, cô không có kiên trì để chờ Hòa An tự mình nói hết những dòng quá khứ này. May mắn thay, cô vẫn luôn mềm lòng vẫn luôn thương anh, chưa từng mở miệng hỏi qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]