Bối Chỉ Ý cảm thấy, ba mẹ cô dạo gần đây có gì đó thất thường lắm. Từ nhỏ đến lớn cảm giác đối với ba mẹ luôn giống như thời đi học đối diện với giáo viên chủ nhiệm lớp, ba mẹ ít nói ít cười, giáo dục mang tính đả kích lại còn vô cùng thích được cô thừa nhận rằng bọn họ rất có đạo lý.
Nhưng mà cô chưa từng phủ nhận qua, rằng ba mẹ rất yêu cô.
Nhớ khi còn nhỏ phát sốt, ba mẹ cô lúc đó còn đang có tiết tự học buổi tối vội vàng quay về ôm cô chạy đến phòng cấp cứu, cô còn nhớ rất rõ lúc ấy, ba cõng cô, mẹ cầm tấm mền lông đắp lên người cô, trên đường người xe như nước tìm chiếc xe taxi khắp nơi.
Cô nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó trên đường đi mẹ cứ khóc mãi không ngừng, ba cô thì luôn thở dài. Tuy rằng lúc truyền nước ba thì phụng phịu mẹ thì quở trách cô tối đến không được mở quạt lạnh mà đi ngủ, nhưng trong đoạn ký ức ấy, cô vẫn còn in bóng hình ảnh hốc mắt mẹ sưng đỏ, còn ba thì đừng bên cạnh không thèm nhìn cô tay châm điếu thuốc.
Có thể cô oán họ, nhưng thật sự rất yêu bọn họ.
Nhưng cô xuất ngoại được bốn tháng, đến đây làm việc hơn hai tuần rồi, mà ba mẹ cô lại không cho cô về nhà.
“Về nhà làm cái gì chứ? Công việc mới của con không bận lắm à? Không quen với đồng nghiệp mới?” Đây là cái cớ đầu tiên mà bọn họ tìm.
Bối Chỉ Ý theo thói quen nghe lời vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820514/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.