Bất ngờ là thịt kho tàu cũng không tệ lắm, trước khi đến khách sạn Hòa An vẫn chưa ăn được gì, bấy giờ bới mọt chén cơm và chan nước kho thịt lên, còn cau mày ăn hết miếng ớt xanh cuối cùng.
“Thật ra không ăn rau xanh vẫn có thể dùng vitamin bổ sung vào mà.” Hòa An nuốt miếng ớt xanh, tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ khoa học công nghệ.
Đồ ăn mình làm được người nọ ăn gần hết, Bối Chỉ Ý cười hì hì nhìn anh nhưng không tiếp lời.
“Buổi chiều tính làm gì?” Anh hỏi cô, “Anh có thể dẫn em ra biển, nếu mệt mỏi quá thì chúng ta ngâm mình ở khách sạn cả một buổi chiều cũng được.”
“Xương bả vai anh vẫn chưa ổn đâu đấy.” Bối Chỉ Ý từ chối đi ra biển.
Ngày hôm qua cùng Daisy ra biển một chuyến về, cả đêm đó xương bả vai anh đỏ nguyên đêm.
“Anh còn phải bôi thuốc bảy ngày nữa, Itani đã nói sẽ hỗ trợ rồi.” Bối Chỉ Ý khẽ khàng nói với anh.
Cô đã rất nỗ lực để cho bản thân mình thôi nghĩ đến những chuyện sẽ phát sinh vào ngày mai rồi, nhưng cô phát hiện ra…quá khó.
Một tháng này cả hai người kỳ thật rất giống ở chung với nhau—nửa tháng sau quen nhau, Hòa An trực tiếp biến phòng của cô như phòng mình, còn có, nửa đêm thỉnh thoảng Hòa An gặp ác mộng, dáng vẻ ngoan ngoãn như một đứa bé cầm ly nước uống hết.
Mũi lại cay cay rồi, sau khi ăn no thì thân thể lười nhát hơn, cô chỉ kịp cúi đầu xuống, những giọt nước mắt chực chờ rơi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820499/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.