Ngày hôm đó bão đến nhanh đi cũng nhanh, giữa trưa ngày thứ hai trên đảo đã đón chào ánh nắng tươi sáng, ngoại trừ những nhánh cây bị gió quật qua bay tứ ngã và những công trình lâu rồi không sửa còn sót lại, hòn đảo nhỏ trông vẫn giống như ngày Bối Chỉ Ý vừa đến, sơ khai hỗn loạn, nhưng rất xinh đẹp.
Nhờ có những người trong đội tình nguyện nên rất nhanh hòn đảo trở về nguyên trạng.
Sáng sớm Victor và Itani đã ra cửa, yên sau xe đạp chất đầy mấy công cụ kỳ quái, theo như Sakura giới thiệu thì trên đảo này có trồng mấy giống cây thường sống ở rừng ngập mặn, lúc bão sắp đổ bộ họ đã làm xong hết các biện pháp phòng hộ, lần này đến đó là để kiểm tra lại trình độ tổn hao.
“Itani có giấy phép hoạt động của bác sĩ thú ý, Victor là tiến sĩ Sinh thái học thực vật, Hòa An có giấy chứng nhận thợ lặn nổi tiếng, chỉ mỗi em là không có gì, em chỉ là một học sinh trung học thôi.” Sakura buông tay, dáng vẻ ảo nảo.
“…” Người chân chính không có gì là Bối Chỉ Ý mím môi, xấu hổ cười với Sakura, “Chị cũng….”
Vừa nãy Sakura tùy tiện nói ra những từ ‘mỗi em là không có gì’ hệt như đang làm nũng, nhưng đến phiên cô nói thì lại tựa như nặng tựa ngàn cân, cô lắp bắp, căm hờn các giác vô dụng cùng sự lúng túng này.
“Ít ra chị còn là người trưởng thành.” Sakura nhảy nhót dẫn cô đi tham quan các khu của căn cứ tình nguyện, dáng vẻ thật lòng hâm mộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.