Đảo nhỏ mưa suốt cả ngày trời.
Lúc Bối Chỉ Ý còn đang trong phòng bếp ngâm cứu lại tên của một đống rau dưa và cá mà Hòa An mang về, thì A Cái người mà ngày hôm qua ngăn không cho cô vào đảo khiêng một bao gạo to đến gõ cửa căn cứ.
Người ra mở cửa là Hòa An, miệng anh còn đang ngậm một cây đinh, trong tay anh cầm một cái búa ban nãy đóng lại cửa sổ, phía sau lưng cái áo ba lỗ ướt một mảnh mồ hôi, Bối Chỉ Ý len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy liền cúi xuống, mặt đỏ dần lan rộng đến hai bên tai.
Vậy nên cô không chú ý đến Hòa An và Victor bằng cách nào đó mà bắt đầu cãi nhau.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng động từ cửa mà ngẩng lên, hai người Hòa An và Victor đã giương cung bạt kiếm, A Cái đáng thương đứng giữa hai người, xoa tay mặt nhăn mày nhó, thoạt nhìn tựa như muốn khóc đến nơi rồi.
Đại sảnh của căn cứ khá lớn, tiếng ba người nói chuyện đều bị tiếng mưa rơi bên ngoài át đi. Bối Chỉ Ý chỉ có thể từ ngôn ngữ cơ thể của họ mà nhìn thấy động tác Victor muốn ngăn Hòa An đi ra ngoài.
Hai người đều rất cao to, điển hình của dáng người Âu Mỹ cường tráng, khi đứng đối diện nhau thế kia, bầu không khí chung quanh cũng đủ khiến Bối Chỉ Ý cảm thấy nghẹt thở.
Cô vô thức bứt mấy cọng lá xuống.
Cô tuyệt đối không dám đi lên ngăn cản, một là vì không quen không thân, hai là dù có thật sự thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820452/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.