Thích Thủ Lân được trang bị một đội ngũ bác sĩ và y tá chăm sóc chu đáo, thực tế cũng không phải cần đến Trì Diễm.
Nhưng Trì Diễm vẫn kiên trì đến sau khi tan làm. Thậm chí còn cầu xin dì Khâu đưa quần áo của Thích Thủ Lân cho cậu.
Trong khoảng thời gian thang máy chầm chậm đi lên, cậu còn lén lút ngửi mùi hương sạch sẽ còn lưu lại trên quần áo của Thích Thủ Lân. Đây là hắn hiện tại duy nhất có thể tiếp xúc đến cách duy nhất mà cậu có thể tiếp xúc với Thích Thủ Lân lúc này.
Trì Diễm thường xuyên nhìn thấy bố mẹ của Thích Thủ Lân xuất hiện ở bệnh viện. Mẹ của hắn tên là Kiều Lâm, bố tên là Thích Dữ Chiêu. Kiều Lâm đối cậu rất dịu dàng, nhiều lần nói với cậu bảo rằng cậu không cần phải đến dâu, cho dù Thích Thủ Lân có là cấp trên của cậu thì cậu cũng không cần ngày nào cũng đến. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Rốt cuộc thì các cậu cũng không thân không biết.
Không đáng để cậu giành nhiều thời gian riêng như thế này.
Không thân chẳng biết.
Khi nghe những lời này Trì Diễm liền dừng tay đôi chút, nhưng vẫn đem quần áo đưa cho y tá ở bên cạnh.
"Cháu không thấy phiền chút nào ạ. Thích tổng vẫn luôn cổ vũ cháu, dìu dắt cháu. Thích phu nhân, ngài cứ coi như cháu là đang kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân tình...... của Thích tổng đi ạ." Đầu óc không mấy sáng sủa của Trì Diễm chỉ có thể nghĩ được vài lời như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767406/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.