Thích Thủ Lân nắm lấy di động.
Hai chữ "Trì Diễm" chỉ có 18 nét, nhưng hắn có thể nhìn chằm vào tên danh bạ và miêu tả nó 800 lần bằng mắt của mình.
Quả nhiên là do hắn quá lỗ mãng, với tính khí của Trì Diễm phản ứng như vậy cũng là điều bình thường. Mặc dù rất hối hận vì lúc đó bản thân hắn cứ như thế mà bỏ đi mất, nhưng cho cả hai thời gian bình tĩnh có lẽ là biện pháp tốt nhất trong lúc này.
Xem ra chuyện này vẫn chỉ có thể một mình hắn giải quyết được.
Thích Thủ Lân từ lâu đã quen với việc chiến đấu một mình.
Nhưng mà...... nhưng mà "định mệnh" là kẻ thù của hắn sao?
Khúc Ngọc Thành nhìn người đàn ông trước mặt.
Không phải là anh chưa từng nghe qua thứ gọi "định mệnh", nhưng không ngờ việc này sẽ thật sự xảy ra với mình.
Hơn nữa đối phương còn là một người alpha như vậy.
Đẹp trai, đĩnh đạc, trầm tĩnh, và đáng tin cậy......
Anh không ngần ngại mà dùng những từ mỹ miều, tốt đẹp nhất trên thế gian này để miêu tả về Thích Thủ Lân.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Ngay cả bây giờ khi vẻ mặt của hắn không quá vui vẻ, hay thậm chí còn có thể nói là nhìn có vẻ nghiêm trọng.
"Cảm ơn ngài vì đã mời tôi ăn tối." Khúc Ngọc Thành mở miệng trước, nụ cười có chút ngượng nghịu: "Tôi còn nghĩ rằng ngài không muốn gặp tôi nữa chứ."
"Thành thật xin lỗi, ngài Khúc." Thích Thủ Lân hơi hơi gật đầu. "Trước đây tôi cư xử quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767404/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.