Bệnh viện là một nơi luôn tấp nập người ra vào bất kể ngày lễ. Nhưng vào dịp Tết, cảm giác người người chen chúc càng thêm phần đông đúc.
Bọn họ lên lầu hai tìm bác sĩ Vương thuộc khoa ngoại. Là một nữ beta độ chừng năm mươi tuổi.
"Trì Diễm? Là cháu đấy à? Nhiều năm không gặp như vậy...... đúng là có chút thay đổi nha, cũng đã trưởng thành cả rồi." Nữ bác sĩ vươn tay lay lay Trì Diễm hai cái.
"Ba cháu giờ đã ổn rồi, cũng đã chuyển tới phòng bệnh rồi."
"Ba không có...... tổn thương người khác hay là tự làm mình bị thương...... chứ ạ?" Trì Diễm ủ rũ hỏi.
"Mặc dù cảm xúc có chút xúc động, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác thường." Bác sĩ Vương nhanh chóng đi phía trước để dẫn đường.
"Đã nhiều năm không phát bệnh, hẵn là bệnh tình phải ổn định mới đúng. Sao đột nhiên......"
Trì Diễm cúi đầu mà đi, một lúc lâu sau mới nói: "Là lỗi của cháu."
Cuối cùng ba người chen chúc vào được thang máy đi lên phòng bệnh trên lầu. Các giường bệnh chật cứng, lối đi cũng chật kín người bệnh và người nhà. Âm thanh của chương trình buổi Dạ tiệc mừng xuân vang lên rất lớn, những người dù không quen biết gì nhau vẫn hỏi thăm, trò chuyện cùng nhau vì Tết đến, nhìn qua như thể không phải là phòng bệnh, mà là như khung cảnh của một buổi tiệc nào đó.
Đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy một y tá viên bước ra, trên tay cầm cái khay có kim tiêm. "Bác sĩ Vương! Bệnh nhân vừa đến đã được tiêm thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767393/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.