Thích Thủ Lân mở cửa ra, nhìn ba người đang đứng ngoài cửa, mày nhíu chặt lại. 
Hắn không ngờ Trì Diễm lại đột nhiên ghé chơi vào đêm 30, khi bảo vệ gọi điện thoại cho hắn qua điện thoại, hắn còn tưởng là mình nghe nhầm. Cho đến khi Trì Diễm nhận lấy điện thoại, buồn bã mà gọi một tiếng "Thích tổng". 
Trái tim của hắn dường như run lên một cái. 
"Xin, xin lỗi...... Giao thừa còn đến làm phiền ngài." Trì Diễm cắn môi. 
"Nhưng mà...... tôi thật sự......" 
"Vào đi." 
Không để cậu nhiều lời, nhìn dáng vẻ chật vật của ba người họ, Thích Thủ Lân nghiêng người. 
"Chỉ có một mình tôi mà thôi." 
Giống như ba chú chim bị gió tuyết quật ngã, vất vã lắm mới tìm thấy một tổ ấm, một hang ổ đồng ý thu nhận lấy bọn họ. 
Ngôi nhà mà Trì Diễm quen thuộc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, tuy rằng vẫn có hơi người, nhưng lại rất lạnh lẽo, một chút không khí Tết đến cũng không có. Đúng như lời Thích Thủ Lân nói nơi này đúng thật chỉ có một mình hắn, đến cả dì Khâu cũng đã về nhà đón Tết rồi. 
Trì Diễm quen cửa quen nẻo cầm lấy khăn lông, lau cho em trai và em gái cậu. Nước mắt đọng lại trên khóe mi Trì Nghị Lương thậm chí cũng đã đóng băng. 
"Cứ dùng phòng tắm thoải mái, trong tủ lạnh vẫn còn một chút đồ ăn có thể hâm nóng lại." 
Thích Thủ Lân khoanh tay đứng một bên nhìn Trì Diễm bận trước bận sau, thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải tên nhóc này lẽ ra đang tận hưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767392/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.