“Thím ơi, có thể giúp cháu sửa dải khăn quàng cổ này ngắn đinăm phân được không?” Tôi cầm chiếc khăn quàng màu trắng đến tiệm giặtquần áo nằm dưới tòa nhà của chúng tôi.
“Năm phân à? Cái đó, thím thấy hay là sửa ngắn đi mười phân,chứ nếu có năm phân thì cháu quàng vẫn còn dài quá đấy!” Bà thím nhìntôi một lượt từ trên xuống dưới ước lượng, nghiêm túc đưa ra ý kiến.
“Thím ơi, không phải cháu quàng mà, là tặng cho người khácđó.” Nói thật, tôi rất không tình nguyện đem chiếc khăn này tặng choThừa Tầm, vì căn cứ theo những gì tôi hiểu biết về tên đó thì hắn chưatừng trân trọng đồ tôi tặng hắn bao giờ, chắc chắn còn cười tôi một trận đã đời nữa chứ.
“Ồ, vậy à, thế thì người đó chắc cao hơn cháu nhiều nhỉ?” Bà thím dường như chẳng hề tin lời tôi nói… hic…
“Dạ! Cao hơn rất nhiều!” Tôi buồn phiền cực độ! Không phải chứ, tôi có chỗ nào lùn đến thế!
“Có thể giúp cháu sửa ngay bây giờ không?”
“Đợi thím sửa xong cái áo khóac ngòai của nam sinh này rồigiúp cháu sửa nhé.” Bà thím cười híp mắt chỉ chỉ vào đồng phục học sinhbị đè bẹp dưới bàn tay tôi.
Í? Tôi cúi đầu mở to mắt nhìn, đây… đây không phải đồng phục trường tôi sao? Của ai nhỉ?
“Cái áo này phải sửa gì ạ?” Tôi hỏi một câu như đang rảnh-rỗi-không-có-chuyện-gì-để-làm.
“Ồ, cậu bé học sinh này nói muốn bóp phần vai vào thêm chừng một phân.”
Học sinh trường à… có thể là ai nhỉ? Có thể là người tôi quen chăng?
Tôi nhẹ nhàng lật bảng tên lên xem, ồ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-cai-nao-co-nang-xau-tinh/33529/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.