Khung cửa sổ khép hờ mảng kiếng ố hoen che đi những ngày mưa giăng kín tan thương và từng chiều nắng ưu buồn bãng lãng.
Dung ngồi đong đưa trên ghế tre, môi nhấp nhử ngụm trà nhài xay lá còn nhan nhản vị thanh the, mặt chậm rãi ngước nhìn bầu trời không mưa không nắng, mây trắng trôi bềnh bồng trên nền xanh ngả chút màu xám xịt.
Cô nhớ về những kí ức đã qua tựa tấm gương lờ mờ bụi, phủi một phát, bụi bay, gương vẫn sáng như hôm nào.
Cái ngày nắng trắng trong tựa giọt thủy tinh hôm đó, cô vận bộ trang phục mà mẹ đã may cho vào những chuỗi thời gian cuối cùng còn nhẹ đưa nhịp thở. Mảnh áo Pắn dài tới chấm eo, phía sau là đường can vải nối dọc sống lưng, nẹp áo từ cổ vắt sổ sang hai bên. Chiếc váy Wẳl dệt thổ cẩm chèn hình hoa sim tím rịm.
Ước chi mẹ cô còn đủ sức tết thêm bộ tênh thắt ngang eo, lẽ rằng cô đã không đau lòng đến vậy.
Vì bà chưa kịp hoàn thành trọn vẹn món quà cuối cùng dành riêng cho con mình.
Mẹ cô mất vào một đêm dài nóng bức, dưới ánh đèn cầy mập mờ rúng rỉnh gió lay, bà mỉm cười rồi chỉ về phía cái rổ thêu dang dở, không nói gì thêm...
Cô ngậm ngùi buông thõng cánh tay.
Người ấy đợi ở ngoài.
Dung thở dài, mở cửa phòng giáo vụ rồi bước ra.
Người ấy đang dựa lưng lên ghế, chân vắt vẻo ngay cạnh bàn dài. Người ấy ngỡ ngàng, mắt trân trân nhìn mất luôn nhịp chớp, không lâu sau liền bật cười nắc nẻ.
“Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-phep-nhiem-mau/136805/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.