Dung chợt tỉnh sau giấc ngủ dài tang tóc, mồ hôi đầm đìa đầy trán và mọi thứ xung quanh đã nhuốm màu nắng chiều quạnh quẽ. Cô ngẩng mặt nhìn bầu trời cao vời vợi thưa thớt những đám mây rồi bật cười, lắc đầu nhớ về gương mặt người ấy đang phụng phịu khi cô giật lấy chiếc mũ mà người ấy đã hỏi xin.
Chẳng bao lâu, Dung thu người, tay gói gọn nửa tấm thân, lẳng lặng cắn răng, hơi hít vào nghẹn ứ ngay cổ chẳng chịu trôi, đành gục xuống ôm mặt khóc cho vơi bớt nỗi niềm.
Vì nếu không, chắc rằng nó sẽ gặm nhắm lòng cô đến hư hao còm cõi... hoặc bức bung lồng ngực mà vỡ òa.
Dung nhớ về cái ngày mà người ấy dẫn mình đi chơi vào hai năm trước.
Người ấy cười rạng rỡ dưới tán bằng lăng trổ đầy hoa tím lịm rung, gió lồng lộng làm làn tóc mềm phất phơ hỗn loạn.
Người ấy che chắn cô khỏi những chiếc vòi phun nước tưới mát thảm cỏ trải dài như bất tận trong đáy mắt.
Tay nắm tay, tình dắt tình.
Cô thích mành sương giăng nhân tạo mát rượi đó, nhưng người ấy không biết, cô đành khép nép núp sau.
Người ấy bảo bọc cô, vòng tay ấm quá.
Cô nhớ gương mặt người ấy dịu dàng với nét cười cong cong nhành liễu, càng da diết hơn cử chỉ nhẹ nhàng khi người ấy đặt một nụ hôn lên trán cô, vóc dáng người ấy cao liêu xiêu, người phải ngẩng kẻ lại cúi đầu, hai bóng hình len lỏi qua con đường gồ ghề eo hẹp vắt ngang chân núi.
Rồi người ấy quỳ xuống đất, ngẩng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-phep-nhiem-mau/136804/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.