Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bà từ tốn cất giọng
"Mẹ muốn nói gì với con?"
"Sao con biết mẹ đợi con ở đây?"
"Mẹ là mẹ của con, con không hiểu tính mẹ thì hiểu ai" Thế Kiệt trầm ngâm đáp lại.
Nghe anh nói, bà Lâm cũng ngồi thẳng lưng nghiêm khắc nhìn anh
"Nếu con đã nói vậy thì mẹ cũng không dài dòng nữa. Cả tuần nay con đã không về nhà rồi, công việc ở cơ quan cũng bỏ phế luôn cho Kỳ Sơn xử lý, con định xem bệnh viện là nhà đến bao giờ nữa đây. Con nhìn lại mình đi, mới có mấy ngày mà cả người con đã gầy nhom ra rồi kìa. Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho ba mẹ chứ"
"Vậy mẹ có nhìn đến Yên Đình không, xem cô ấy đã gầy đến thế nào rồi? Mẹ xót con mẹ, thì ba mẹ cô ấy cũng xót con gái họ như vậy, thậm chí còn gấp trăm lần ngàn lần mẹ khi họ phải chứng kiến con mình trong giờ phút thập tử nhất sinh, tưởng chừng như không qua khỏi vì mang thân mình hy sinh cho một người khác"
Thấy bà im lặng Thế Kiệt nói tiếp
"Năm đó bác Phương vì đỡ đạn cho ba mà cả nhà mình đều muốn con phải cưới Nhã Thanh để đền đáp ơn nghĩa của nhà họ Đỗ. Vậy lần này Yên Đình đỡ đạn thay con, như vậy con dùng cả đời này để bù đắp cho cô ấy có phải cũng hợp tình hợp lý không mẹ? Con hy vọng lần này ba mẹ có thể tôn trọng quyết định của con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3323852/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.