Triệu Hựu Đình đi rồi, Thế Kiệt cũng không để cho Yên Đình sốt ruột lâu mà nhanh chóng trở về phòng bệnh, hiện hữu trên gương mặt anh lúc này là một nụ cười tươi tắn như đang muốn chờ xem nét mặt tò mò của cô gái nhỏ trong kia là gì.
Nhưng khi anh vừa đẩy cánh cửa phòng bước vào thì cả người lặp tức trở nên sững sờ đến mức đầy kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
Sợ bà lại ầm ĩ làm ra chuyện gì đó, Thế Kiệt vội bước lên chắn ngay trước mặt Yên Đình, ánh mắt nhìn bà lộ rõ vẻ không vui
"Mẹ làm gì ở đây vậy?"
Nhìn thấy phản ứng của con trai khi nhìn thấy mình, bà Lâm chau mày khó chịu, gắt gỏng liếc mắt nhìn anh
"Thái độ này của con là gì vậy? Mẹ nghe Kỳ Sơn nói cô ta vì đỡ đạn cho con mà bị thương nặng nên mẹ có lòng tốt nấu cháo mang đến đây thăm hỏi. Nếu như con không hài lòng thì sau này mẹ không đến nữa"
Bà Lâm nói xong thì bực dọc đặt bình ủ cháo xuống bàn rồi đùng đùng tức giận bỏ đi ra ngoài.
Chờ đến khi cánh cửa phòng đã khép lại, Thế Kiệt sốt sắng ngồi xuống trước mặt Yên Đình, hai tay anh nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của cô, ánh mắt nhìn cô lúc này cũng đầy lo lắng
"Em không sao chứ. Mẹ anh có nói gì nặng lời với em không?"
Yên Đình mỉm cười lắc đầu nhìn anh
"Không có. Bác gái chỉ hỏi thăm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3323851/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.