Trong lúc Thế Kiệt đang buồn bực trút giận lên bàn phím máy tính của mình thì bất ngờ có một nụ hôn của người nào đó chạm nhẹ lên má anh.
Thế Kiệt quay mặt lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt như biết cười cùng đôi môi cong lên đầy vẻ nghịch ngợm của Yên Đình
"Như thế này anh đã thoải mái chưa?"
"Chưa"
Thấy Thế Kiệt vẫn lạnh nhạt với mình, Yên Đình lại nhoài người hôn lên bên má còn lại của anh, rồi lại nở nụ cười
"Vậy thêm bên này nữa thì thế nào?"
"Em nghĩ anh đang là trẻ con sao?" Thế Kiệt không vui liếc mắt nhìn cô hỏi lại.
Thấy anh không có ý bỏ qua, Yên Đình cắn môi xị mặt nhìn anh
"Vậy chứ anh muốn em phải làm sao?"
Nhìn biểu cảm của cô lúc này cho dù Thế Kiệt rất muốn giận cũng không thể nào giận được. Anh giơ tay gõ nhẹ lên trán cô
"Tha cho em đó. Sau này không được nói những lời như thế nữa, cảm giác anh giống như là một kẻ xấu đang muốn tranh công với em vậy. Trong khi anh lúc nào cũng muốn những điều tốt nhất cho em"
"Em xin lỗi mà. Sau này em sẽ không như vậy nữa" Yên Đình thành khẩn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt cũng đã giản ra của Thế Kiệt, Yên Đình cười cười nhìn anh thấp giọng thăm dò
"Vậy giờ em ở lại họp cùng anh được không?"
"Có phải anh không đồng ý thì đêm nay em cũng sẽ không ngủ đúng không?" Thế Kiệt nhìn cô hỏi lại.
Yên Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3317607/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.