Mặc dù Thế Kiệt không biết rõ vừa rồi mẹ anh đã nói gì với Yên Đình, nhưng nhìn vào gương mặt đượm buồn của cô lúc này, anh cũng đoán được những lời của bà ắt hẳn không dễ nghe chút nào.
Có những lời anh rất muốn nói với cô, nhưng suốt buổi sáng nay cả hai người họ đều quay cuồng với những cuộc họp liên quan đến vụ án của Huỳnh Đức Long, nên cũng không có thời gian.
Mãi cho đến trưa, sau khi tan họp, anh định gọi cô cùng đi ăn với mình, nhưng Hà Cảnh Quân đã đến trước anh một bước. Không hiểu sao nhìn thấy họ đi với nhau, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Có lẽ do trải qua một đêm như tối qua, anh đang nuôi hi vọng một điều gì đó.
Giờ đây anh không quan tâm những gì cô nói với anh trước kia là thật hay giả, anh chỉ biết một điều trong lòng cô vẫn còn có anh, thì anh nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Sau khi ăn trưa trở về, Yên Đình nhìn thấy Thế Kiệt vẫn còn ngồi trong phòng làm việc, vừa rồi rõ ràng ở dưới nhà ăn cô không thấy anh, chẳng lẽ....
Não bộ vừa suy nghĩ thì miệng cô cũng liền hoạt động mà cất giọng hỏi anh
"Anh không đi ăn trưa à?"
"Anh chưa đói"
"Em định đâu sao?" Thấy Yên Đình đang vội vã thu dọn đồ đạc cá nhân, anh nhìn cô lên tiếng hỏi.
"À, buổi chiều em định lên chùa Vĩnh Nghiêm"
"Hôm nay đâu phải ngày rằm hay mùng một, sao đột nhiên em lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304552/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.