Trái tim Yên Đình lúc này gần như đập loạn.
"Thế Kiệt"...Tại sao lại là anh ấy chứ.
Cô cảm thấy dường như ông trời đang cố ý trêu đùa mình. Người mà tối qua cô còn nói sẽ cố quên đi thì hôm nay anh lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt cô như thế này.
Nếu như cô sớm biết anh đã chuyển công tác đến đây thì ngày hôm đó có đánh chết cô, cô cũng không bao giờ nhận lời tham gia vào chuyên án này.
Ở phía sau Lâm Thế Kiệt tắt điện thoại rồi lạnh lùng bước đến trước mặt cô
"Lên đi. Cục trưởng và mọi người đang chờ em ở trên phòng họp"
"Dạ" Yên Đình gật đầu đáp lại rồi đứng dậy đi theo sau anh.
Đứng cùng một thang máy, cô có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này đã trở nên gượng gạo đến mức nặng nề, cô cố gắng đè nén cảm xúc, giữ hơi thở của mình ổn định trở lại rồi quay sang Lâm Thế Kiệt nhẹ nhàng cất giọng
"Anh chuyển công tác đến đây khi nào?"
"Hai năm trước"
"Lần này em tham gia chuyên án Huỳnh Đức Long anh cũng biết sao?"
"Chỉ mới biết sáng nay thôi"
Trước thái độ lạt nhạt của Lâm Thế Kiệt, Yên Đình cũng không tiếp tục hỏi nữa. Trước đây cô chưa từng nghĩ đến có ngày họ sẽ đối diện với nhau trong bầu không khí như thế này.
Ở khoảng cách không đầy một mét nhưng Yên Đình cảm thấy như họ đang xa nhau ngàn dặm. Cũng dáng vẻ đó, gương mặt đó nhưng hôm nay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304541/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.